Sau khi Rilloni rời khỏi nhà, cô lững thững đi qua các con phố, thẳng về phía Tây với quyển sổ mà Alice đưa cho trước khi rời đi và phần tóc mái đã buông xuống để che khuất mắt trái. Rilloni cứ đi như thế. Cô đi rất, rất lâu mà không dừng lại để nghỉ ngơi hay ăn uống gì như thể cô không cảm thấy mệt. Cô cứ bước đi với ánh mắt vô hồn như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Này cô bé, cô hỏi cháu một chút được chứ?”
Tiếng nói ngọt ngào, dịu dàng của một người phụ nữ đã đánh thức Rilloni khỏi vòng suy nghĩ. Ngước đầu lên nhìn, cô thấy trước mặt mình là một người phụ nữ không quá thấp bé, tầm tuổi mẹ mình, ăn mặc thanh lịch, cổ đeo dây chuyền thánh giá, mái tóc dài đỏ sẫm, mắt nâu tối.
“Dạ? Cô cần giúp gì sao?”
Rilloni đáp lời, người phụ nữ kia mỉm cười, đặt tay lên vai Rilloni, cúi xuống cho bằng với cô và hỏi:
“Tên của cô là Katherine, chủ của một cô nhi viện. Cô để ý thấy đã cả ngày nay con chỉ đi thẳng trên con phố này. Cô có thể giúp gì được cho con không?”
“Ý…Ý cô là sao?”
“Ý cô là, dường như con đã không còn cha mẹ, cô có thể nhận con làm con gái nuôi được không?”
Người phụ nữ kia nói thẳng những gì cô ấy nghĩ cho Rilloni nghe với vẻ mặt hiền từ.
“Sao cô biết con đã không còn cha mẹ? Rõ ràng cô chỉ mới gặp con lần đầu tiên?”
“Hmm…Linh cảm của người mẹ nuôi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-trang-ram/3576530/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.