Thấy vẻ mặt lo lắng hiện lên trên khuôn mặt của Kyle, Alice chỉ bình tĩnh nhún vai. Bà mỉm cười, nụ cười mang nét bí ẩn, bà nói:
“Con bé là con gái mẹ, sao mẹ có thể sợ được chứ? Huống hồ những việc đó chỉ là việc của tương lai, không ai có thể biết trước kết quả. Lỡ như định mệnh có thể được thay đổi thì sao, đúng không?”
Như để trấn an, Alice xoa đầu Kyle. Rồi bà đứng dậy, rời khỏi bàn ăn và đi về phía phòng mình. Sau khi trở ra, trên tay bà là bát đĩa mà Rilloni đã dùng xong.
“Con dọn bếp và đem toàn bộ số bát đĩa này đi rửa cho mẹ. Mẹ đi ngủ trước, hôm nay mệt mỏi quá rồi. Ngủ ngon nha con trai cưng!”
Alice nhẹ nhàng véo má và đặt một nụ hôn lên trán Kyle. Bà hay làm như thế mỗi khi muốn nhờ vả bất kì ai trong gia đình. Sống với một người mẹ như thế đã gần mười sáu năm nhưng Kyle vẫn không quen cách cư xử thoải mái, thậm chí có phần vô tư và trẻ con, đôi lúc rất thất thường của người mẹ đã hơn bốn mươi tuổi của mình.
“Lần sau mẹ muốn con làm gì, cứ nói là được rồi, không cần phải làm mấy hành động như thể con là một đứa trẻ như vậy nữa đâu.”
“Chứ mày lớn hơn mẹ mày à?”
“…”
Ngay sáng hôm sau, Kyle hỏi mẹ mình về Rilloni khi bà chỉ mới ngủ dậy. Alice đành trả lời Kyle bằng vẻ mệt mỏi và ra khỏi phòng với mái tóc vàng óng vừa dài vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-trang-ram/3576528/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.