Sau khi xác định tất cả đã chết, Kyle lấy toàn bộ tiền mặt trên người những nạn nhân đó rồi lục tìm trên những cái xác, lấy ra một chiếc điện thoại. Cậu chụp lại khung cảnh đẫm máu ấy và gửi tới toàn bộ danh sách liên lạc trong chiếc điện thoại đó. Đây có thể coi như việc tốt cuối cùng Kyle có thể làm cho những nạn nhân của mình, để thi thể của họ được phát hiện nhanh nhất có thể. Nhìn lên trời, Kyle dựa vào ánh trăng có thể đoán được bây giờ đã khoảng mười một giờ, liền quay lưng về lại căn nhà kia. Cậu cúi đầu, tâm trạng nặng nề. Mái tóc dài trắng bay phất phơ trong gió. Kyle cười khổ, cậu lững thững bước đi với tâm trạng nặng trĩu
“Đành để hôm sau vậy, bây giờ muộn rồi. Thật là, sao mình có thể mất bình tĩnh tới vậy chứ?”
Về phía Harpy, tối nay cô vào gần thành phố tìm mục tiêu. Với đôi cánh lớn và sải cánh rộng, cô đã bay từ mái nhà này tới mái nhà khác, cuối cùng dừng lại ở một sân thể thao cho người cao tuổi. Đứng trên một cành cây gần đó, Harpy nhìn quanh để tìm kiếm một mục tiêu phù hợp.
“Kia rồi!”
Cô khẽ mỉm cười và nói khi thấy một thanh niên tầm mười sáu tuổi, đang hút thuốc trên một băng ghế. Harpy liền xuống khỏi cây, bay lên thật cao, vòng ra đằng sau cậu thanh niên kia và lao nhanh xuống mà không để phát ra tiếng động. Cô ghì chặt cậu thanh niên xuống đất, dùng đôi chân với những móng vuốt sắc nhọn quặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-trang-ram/3576521/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.