1
Sáng hôm sau.
Không đợi còi báo thức của đội trưởng, cả Đội đã hò nhau thức dậy từ lúc trời chưa tờ mờ sáng. Ngôi lầu doanh trại lập tức ồn ào nhốn nháo tưởng nhưcó cả một tiểu đoàn bộ đội đóng, chứ không phải chỉ có ba mươi hai độiviên thiếu niên.
Các em gấp chăn, giũ chiếu, buộc ba lô, tìm cabát, tìm mũ... đi lại, chạy lên chạy xuống chóng cả mặt, gọi nhau í a íới. Quỳnh, quản ca của đội, được các bạn đặt cho biệt hiệu làQuỳnh-sơn-ca, vai khoác ba lô cóc, nhảy đứng lên trên cái bàn kê chínhgiữa phòng, nó trạc tuổi Mừng, tóc óng mượt như tơ, da trắng mịn nhưtrứng gà bóc, môi đỏ như son tươi. Nó là đội viên độc nhất trong độibiét đọc các bản nhạc, biết chơi đàn măng đô lin, piano. Nó là con viênquan tuần Phủ, có ngôi biệt thự hai tầng đẹp nhất ở vùng Vĩ Dạ. TrướcCách Mạng, những người trong vùng thường kính cẩn gọi cha mẹ nó là cụTuần Vi. Ngày đó, Mừng còn đi lang thang tìm thuốc cho mạ, nhiều lần đãđi qua ngôi biệt thự của Quỳnh. Mỗi lần ngang qua đây, thế nào nó cũngdừng lại một lúc, nép mình bên hàng rào sắt sơn xanh, lắng nghe tiếngđàn thánh thót vọng qua khung cửa sở trên tầng gác hai. Khung cửa sổ mởrộng, trên hành cửa có đặt những chậu hoa hồng nở đầy hoa. Thỉnh thoảngtiếng đàn chợt ngừng lại và Quỳnh bước tựa ngực vào thành cửa sổ nhìnxuống đường... Mừng vội nép kín dưới chân rào nhìn lên. Nó tưởng nhưQuỳnh là một hoàng tử hiện ra từ các chuyện đời xưa mà cụ Ba Trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-tho-du-doi/2391682/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.