7
Đã hàng chục lần Quỳnh sờ soạng tìm bám vào những bụi cỏ mọc nham nhởquanh thành hố cố hết sức để trườn lên Nhưng lần nào cũng chỉ mới nhíchlên được một chút, em lại bị rơi tụt trở lại xuống đáy hố. Hai bàn tayem cầm chặt hai túm cỏ bị nhổ ra khỏi thành hố. Cái hố hẹp nhưng khásâu, thành hố gần như dốc đứng, đất sét thấm nước mưa, trơn như bôi mỡ.Em đã sờ soạng quanh thành hố rất. kỹ Không có một chỗ hõm nào khả dĩ có thể bám chân mà trườn lên. Lại thêm cái chân đau nó phản em...
Quỳnh bị lạc đơn vị không phải ở chỗ quãng đường vòng như Vịnh-sưa đoán, mà lạc gần cái ngã ba cách đó chừng dăm trăm thước.
Một cách ngây thơ. em tưởng rằng quấn cả một cái áo dạ mềm vào chân như thế thì vết thương sẽ không còn đau nữa, có thể theo kịp các anh Cảm tử,cùng với các bạn, đi đánh nhà thằng Lơ-bơ-rít. Em lại còn quá tin tưởngcái thứ thuốc dấu thần hiệu của Mừng, “thứ thuốc dấu của những tay ăntrộm tài danh”, rịt vào là vết thương hàn miệng... Nhưng em đã lầm. Mớiđi theo đơn vị được vài trăm bước, bàn chân em đã trở lại nhức buốt ghêgớm. Nhất là khi dẫm phải cạnh một viên gạch vỡ hòn đá hoặc cành cây.Vết thương đau nhói đến tận óc. Em có cảm giác máu lại bật ra. nongnóng. ươn ướt, dinh dinh dưới gan bàn chân Em cố cắn chặt hai hàm răngđể khỏi bật tiếng rên Em cố mở căng mắt để tránh dẫm phải những vật cứng Nhưng không hiểu sao cứ càng cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-tho-du-doi/2391680/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.