1
Những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp, đồng bào Thừa Thiêntruyền tụng từ làng này qua làng khác, chuyện một người đàn bà dở tỉnhdở điên đi lang thang khắp tỉnh để tìm con. Chị ta tên chi, quê quán ởđâu, ít ai biết thật rõ. Chỉ biết chị ta làm nghề bán bún rong, khi búnthịt, khi bún cá, khi bún cua… tùy theo sản vật hiện có ở vùng chị đếnbán. Ngoài gánh bún bên vai chị còn đeo toòng teng cái bị đệm đựng áoquần và vài đồ vật linh tinh khác - chắc là toàn bộ gia sản của chị.
Chị bán ở làng này ít lâu, lại lân la qua làng khác. Chị cứ dọc theo cáidải đồng bằng dài mà hẹp, với những thôn xóm giặc thường xuyên càn quét, bắn giết, đốt phá…; với những trảng cát miên man ngút tẩm mắt; nhữngđầm, những phá, những hói, những sông…
Mới đầu du kích các làng ngờchị là Việt gian, gián điệp. Họ cho là “con mụ ni giả điên giả dại, lấycớ đi tìm con nhưng cốt để dò la kháng chiến, chỉ điểm cho Tây“. Nhiềulẩn họ bắt chị, định lôi chị ra rú, ra trảng cát chặt đầu.
Mỗi lần du kích bắt, tưởng chị phải sợ lắm, nhưng chị lại mừng rỡ như người bắtđược của. Chị xoắn xít, đon đả mời chào: “Mời các anh ăn bún! Bún tui là ngon có tiếng đó các anh nờ… Cả chợ Bao Vinh ai còn lạ chi bún bò giòheo mụ Niệm?“.
Chị cười đó rồi khóc đó. Chị kéo vạt áo nối đà chấmnước mắt, sụt sùi kể lể: “Các anh là Việt Minh, chắc các anh biết chừthằng con tui ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-tho-du-doi/2391654/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.