Nhờ vào "Hải âu và cá heo", tổ của Tống Hàng Hàng không chỉ nhận được danh hiệu quán quân, mà còn nhận được phần thưởng 500 tệ, mặc dù chia đều cho tám người mỗi người cũng không được bao nhiêu, nhưng cũng đủ để bọn họ vui mừng một thời gian rồi.
"Đội trưởng đại nhân, chúng ta đi đâu đó ăn mừng đi, ăn cơm? Hay ca hát?" Có một nam sinh trong tổ đề nghị.
"Đúng vậy đó, dù sao buổi chiều là hoạt động khác, lại không cần lên lớp."
"Chúng ta đi ca hát đi! Mình biết trong nội thành có một KTV (phòng Karaoke) rất tuyệt!"
"Bạn muốn nói “Nhạc đảo” sao? Mình cũng đã hát ở đó, không tệ."
"…"
Đỗ Tử Thăng vẫn trầm mặc lắng nghe, nhìn Tống Hàng Hàng vẫn không tỏ thái độ gì, liền quay đầu gọi cô, "Hàng Hàng, bạn muốn ăn cơm hay là ca hát?"
"À? Mình à…" Tống Hàng Hàng né tránh ánh mắt anh, "Mình, mình hơi mệt, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi trước…"
Không biết vì sao, mấy chuyện xảy ra sáng nay, khiến cô lại có cảm giác sợ hãi không nói nên lời. Loại cảm giác này, giống như "cận kề kinh hãi", lại giống như sợ hãi từ tận đáy lòng, sợ…, sợ rằng bản thân sẽ bị tổn thương lần nữa…
"Ai, mình nói nè Hàng Hàng, tất cả mọi người vui vẻ như thế thì cùng nhau đi chơi đi! Nói thế nào bạn cũng là đại công thần mà!"
"Đúng vậy đó Hàng Hàng, thiếu bạn thì chơi không vui rồi!"
Tất cả mọi người khuyên cô, chỉ có Diệp Nhất Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-thanh-xuan/2377423/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.