Hôm nay anh có công việc nên đã đi làm sớm, cô tỉnh dậy thì không thấy anh. Quyết định sẽ đi thăm mộ ba mẹ, từ lúc ly hôn với hắn, cô vẫn chưa đi thăm ba mẹ.
Mặc một chiếc đầm màu trắng nhẹ nhàng, trên tay cầm một bó hoa hồng trắng. Đến đồi Chân Mây, cô bước gần tới mộ ba mẹ, đặt bó hoa xuống, nói.
- Ba mẹ, con đến thăm hai người đây. Ba mẹ có khoẻ không? Con vẫn khoẻ, bây giờ có Mặc Tử chăm sóc cho con. Anh ấy rất tốt. Anh ấy yêu con và con cũng rất yêu anh ấy. Ba mẹ chắc chắn sẽ thích Mặc Tử, anh ấy không như Mặc Khiêm. Là người rất hoàn hảo. Con đã gặp được anh hai rồi. Anh hai cũng rất nhớ ba mẹ, anh nói muốn xin lỗi chuyện năm xưa. Con nhớ ba mẹ lắm.
Nói chuyện nhiều đến mức mà cô thiếp đi lúc nào không biết. Vừa về đến nhà đã không thấy cô đâu, anh liền lái xe đi tìm. Máy cô được gắn định vị nên anh dễ dàng có thể tìm được cô. Cô đang ngồi dựa vào thành mộ, có lẽ nói quá nhiều khiến cô thiếp đi. Bước lại gần ngôi mộ. Anh ôm cô vào lòng, nói.
- Ba mẹ, con là Mặc Tử, là chồng của Vân Thiên. Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Sẽ bảo vệ cô ấy đến suốt đời. Cô ấy chính là tính mạng của con.
Nói chuyện với ba mẹ cô xong, anh ôm cô ra xe. Nhìn gương mặt say giấc của cô lòng anh tự nhủ luôn yêu thương cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-thanh-xuan-cua-anh-la-danh-cho-em/2751103/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.