Nằm lăn qua lăn lại suốt một đêm, suy đi nghĩ lại suốt một đêm. Tôi nhận ra...Hình như...Hình như, mình có hơi ích kỷ thì phải.......Này nhé, tôi hay kể khổ kể sầu rằng Tú Minh ăn hiếp tôi, áp bức, bóc lột sức lao động của mình. Tôi luôn mồm rủa xả hắn là đồ ích kỷ, đồ giả tạo, đồ âm binh,...bla bla bla....Mà không chịu nhìn nhận sự thật: Hắn...thật sự là một người rất rất rất tốt bụng....
Hắn bắt tôi làm nô lệ cho hắn, chăm bẵm hắn, nhưng ngày nào cũng như ngày nào, chở tôi đi học trên chiếc xe cà tàng của mình. ( Uầy, cái này cũng do tôi tệ, không biết chạy xe đạp, nhưng cũng phải nói, tôi chưa thấy ông chủ nào chở nô lệ của mình cả, mà Tú Minh là người đầu tiên nhé!). Hắn bắt tôi xách cặp cho hắn, nhưng mỗi lần tổ tôi trực nhật, hắn luôn làm phần nặng hơn đỡ cho tôi. ( cảm ơn Tú Minh nhé!). Hắn bắt tôi chép bài, vẽ vời cho hắn, nhưng khi rãnh rổi không có gì làm, hắn hay giảng mấy môn tôi ngu như Toán, Lý, Hóa cho tôi hiểu. Giúp cho cái đầu óc chậm lụt ngàn năm của tôi cuối cùng cũng được khai thông chút ít. Hắn bắt tôi bỏ tiền túi ra mua quà bánh cho hắn, nhưng có gì ngon hắn không bao giờ ăn một mình, luôn cho tôi ké phần. Bằng chứng là có một hôm nào đó, hắn mua bánh tráng trộn, tôi và hắn mỗi đứa một đôi đũa cắm đầu vô ăn, mặc cho Đan Thanh và Thạnh "" bô "" ở ngoài chảy nước miếng ròng ròng, hắn cũng mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-nien-hoa/31368/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.