Tú Minh là chàng trai đáng yêu ở mọi góc nhìn...
Nhìn người con trai đang gục đầu ngủ ngon lành trên vai tôi, cảm thấy cuộc đời thay đổi thật nhanh và thật lạ. Nhớ lần đầu gặp nhau, tôi còn mang tâm trạng không ưa nổi anh đến cùng cực, vậy mà bây giờ lại cảm thấy thật may mắn khi định mệnh mang anh đến Thành Phố A này.
Những giây phút bên nhau của tình yêu đầu tiên, luôn đẹp như vậy sao?
Buổi sáng sau khi xác lập quan hệ yêu đương ấy, tôi như đã hẹn đến trạm xe buýt đón bạn trai cùng đi học. Sau hơn 10 phút lo lắng xen lẫn bực bội đợi anh đến, cuộc đời đã bồi thường tổn thất 10 phút ấy bằng việc cho tôi ngắm nhìn một hình ảnh thơ mộng và lãng mạn.
Anh Đẳng nho nhã trong bộ đồng phục học sinh oách xà lách của ngôi trường cấp 3 đỉnh nhất Thành Phố, trông phiêu diêu tự tại đạp hai chân trên con ngựa sắt nhìn qua đã biết chùi rửa thường xuyên. Phía sau anh ấy là hình ảnh bộ mặt đẹp trai nhưng u ám của Tú Minh...
Hai anh chàng đẹp trai đèo nhau đi học, anh phía trước khuôn mặt thoải mái, anh phía sau mặt giận dỗi như đang làm nũng, nhìn từ góc độ nào cũng thấy thật kích thích. Nhìn từ góc độ nào cũng thấy hường phấn bay lung tung ~~~
Tôi ôm bụng cười sặc sụa, thiếu điều muốn nôn hết cả bữa sáng lúc nãy ra ngoài...
- Anh trả hàng cho em nè, người gì đâu cứng đầu hết biết, anh bảo để anh cõng cho mà không chịu, ! - Vừa nhìn thấy tôi Anh Đảng đã kêu ầm lên.
- Nín đi mày! - Tú Minh nhăn mặt khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò của bà con cô bác xung quanh, anh vội vàng đi cà nhắc xuống xe, rồi đến bên ôm chặt tôi - Chân tao đỡ rồi, khỏi cõng, để bạn gái tao dìu được rồi...
Khụ...Tôi im lặng. Mặt Anh Đẳng tổn thương đến ám ảnh, anh ôm ngực đau xót quay đi.
Tôi có cảm giác mình là người thứ ba chia rẻ tình cảm của họ vậy...
Khi dìu anh lê từng bước khó nhọc vào lớp, 47 mạng người đã tập hợp đông đủ mắt chứ A mồm chữ O nhìn chân Tú Minh...
- Mày... bị gì vậy? - Thạnh hỏi.
- Tao không may ngã trật chân thôi!
- Lúc nào?
- Trưa hôm qua.
Một thoáng im lặng...
- Vậy hai đứa tụi mày chính thức quen nhau khi nào? - Đan Thanh hỏi làm mặt tôi đỏ bừng.
Tú Minh cười nhẹ:..
- Chiều hôm qua.
- Oh my God, đang bị thương vậy mà vẫn không quên công khai quan hệ, tụi mày gấp đến thế hả...?
Một tràng cười nổ ra trong lớp, tôi muốn tìm một cái lỗ nào đó rồi chôn mình cho rồi. Là do Tú Minh gấp, Ngọc Minh hoàn toàn không gấp nha nha nha....
Lớp 9A2 của tôi tuy nhây có tiếng lầy có bầy nhưng không làm người khác khó chịu. Tụi nó sẽ trêu ghẹo bạn đến mức bạn chết vì xấu hổ tụi nó mới ngừng, nhưng sẽ không ở sau lưng nói xấu chia rẻ tình cảm của bạn. Những đứa con gái hám giai kia sau khi la hét ầm ĩ và trấn lột được từ tôi một chầu bánh tráng trộn miễn phí, cũng biết ý lui bước về sau giữ khoảng cách với bạn trai tôi liền...
Cảm ơn 9A2, được học chung với tụi mày là phúc phận của đời tao! Chỉ cần tụi mày ít chọc ghẹo đi là tao còn yêu thương tụi mày nhiều hơn nữa, huhuhuhu.....
Và cuộc sống của tôi thay đổi rõ rệt....
Không cần biết chúng tôi vào lớp hay ra khỏi lớp, lên phòng phát thanh hay xuống thư viện, đang trò chuyện hay đang mỗi đứa cầm một quyển vở học bài,... Chỉ cần một thành viên 9A2 nhìn thấy tôi có mặt bên cạnh Tú Minh, lập tức sẽ có những tiếng cười ranh ma với mọi sắc thái, cùng những ánh mắt nóng rực bắn về phía chúng tôi...
Tú Minh da mặt dày, mỗi lần như thế điều như không có việc gì tiếp tục việc của mình, chỉ có tôi xấu hổ không biết nên trốn đi đâu.
Tôi và Tú Minh trên lớp luôn tỏ vẻ bình thản như đôi bạn cùng bàn bình thường, nhưng trong mắt chúng nó thì không bình thường chút nào. Chỉ cần chúng tôi nhìn nhau, định mở miệng nói câu gì đó, sẽ có những tiếng khúc khích phát ra đầy ám hiệu. Đám bàn trên nghe được tiếng cười của đám bàn dưới sẽ lập tức quay lưng nhìn, vểnh tai nghe động tĩnh...
Lắm lúc, thầy cô để ý đến làm chúng tôi sợ thót tim...
Trước tình cảnh đó, tôi khuyên Tú Minh chuyển chỗ, anh ấy liền liếc tôi một cái làm tôi muốn tè ra quần...
Ngoại trừ việc nơm nớp lo sợ thầy cô tìm cách chia rẽ uyên ương, mọi chuyện trôi qua khá êm đẹp...
May mắn cho tôi, dạo này mẹ tôi không thường xuyên ở nhà, chỉ chăm lo cho quán Minh Quân tâm huyết của mình, ba tôi thì bỗng dưng trên trời rơi xuống biết bao nhiêu vụ kiện, hai em Hồng Quân và Viễn Quân đi học từ trưa, chúng nó không có ba mẹ ở nhà nên bay nhảy đến tối mịt mới về.
Nhà chỉ còn vú Sáu, người già tâm tính hiền lành yêu thương trẻ con, rất dễ bị trẻ con lợi dụng. Sau khi rủ rỉ rù rì với Vú, Vú đã đồng ý không khai báo với bố mẹ tôi chuyện tôi và hai em thường xuyên về nhà không đúng giờ. Vú ơi, Vú làm sao biết được chỉ có con thành thật thưa chuyện sẽ đến nhà bạn con ôn tập, con thừa biết hai đứa em quái quỷ của con đàn đúm tụ tập bạn bè làm mấy cái tào lao mía lao mà có trời mới biết...
Vú ơi, con cũng xin lối Vú khi đã nói dối Vú, con ôn bài thật, nhưng là với bạn trai chứ không phải bạn thân...
Chết! Thói gian manh lọc lừa cũng lây qua đường tình cảm sao?
Mỗi buổi trưa sau khi tan học tôi lại về cùng anh, lần này có một sự đổi thay nho nhỏ, chúng tôi trực tiếp về thẳng nhà anh.
Nhà anh là một ngôi nhà nhỏ nằm trong một con hẻm nhỏ, con hẻm nhỏ ấy lại nằm nép vào trong quãng đường vào đoạn từ trường đến nhà tôi. Tôi mới để ý ra lúc trước vào thời gian anh còn đạp xe đến đón, anh đã rảnh rỗi đạp xe xuống nhà tôi, rồi lại cất công đạp ngược lên. Quãng đường đi học của anh vì thế cũng dài gấp hai...
Tú Minh, anh cũng chịu khó thả câu thật, cuối cùng câu dính một con cá lòng tong bé nhỏ là em...
Nhưng em cảm động...
Ngôi nhà của anh nhìn cũng giống như bao ngôi nhà kế cạnh, đều là nhà cho thuê. Nhưng nhà của anh lớn hơn một chút, nhiều hoa cỏ hơn một chút. Tôi nghĩ có lẽ lúc trước ông bà ngoai anh đã từng làm chủ khu nhà trọ này, sau này anh lại về đây, tìm hơi thở của mẹ anh.
Ngôi nhà bày trí mộc mạc đơn giản, không có những món đồ chơi dành cho những cậu thanh niên, chỉ có tủ sách và sách. Một mùi hương nào đó cứ vướng vít mãi bên tôi từ những bước chân đầu tiên, hình như là mùi hoa.
Tôi lẽo đẽo theo anh cất sách vở.
- Em đói chưa? - Anh hỏi.
- Em chưa đói - Tôi nói thật lòng, vì hôm nay tôi ăn kem hơi nhiều, bốn cây thì phải...
- Vậy lên phòng anh trước, lát anh làm đồ ăn cho! - Anh nói khẽ, mặt không chút thay đổi.
Ặc! Lên phòng? Đang yên đang lành tôi cùng anh lên phòng anh làm gì.
Anh nhìn tôi, tò mò hỏi tôi bị làm sao. Khuôn mặt đỏ bừng này chắc đã trả lời thay tôi rồi!
- Em...
Anh cuối cùng cũng hiểu được những suy nghĩ bậy bạ đang tuôn trào trong óc tôi, cười phá lên, cốc nhẹ vào đầu tôi.
- Em còn nghĩ bậy bạ về anh, anh sẽ giận đó, lên tham quan thôi...
Em có nghĩ gì đâu...
Tôi vừa bẽn lẽn, vừa an tâm nắm tay anh cùng lên gác.
Rèm của màu xanh đậm, giường cũng màu xanh đậm, tường màu xanh dương, trước ban công lộ thiên là một giàn hoa Lan tỏa hương nhẹ nhàng giúp người ta tĩnh tâm.
Phòng anh chỉ có bàn học, giường, tủ, và chấm hết,.. Không có những gì bọn con trai hay có, ví dụ máy chơi game chẳng hạn,...
Anh ngồi xuống, mở khóa một ngăn tủ, trong khi đó tôi như bị thôi miên nhìn chăm chăm vào chiếc giường của anh, thầm tưởng tượng cảnh anh ấy nằm ngủ thế nào mỗi đêm. Rồi sau đó suy nghĩ nếu như anh ngủ trên chiếc giường màu tím bánh bèo của tôi sẽ như thế nào...
Thật tội lỗi...Nếu như không có tiếng cười tràm thấp của Tú Minh kéo tôi quay lại thực tại, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ nghĩ đến chuyện bậy bạ nào nữa.
Anh cầm trên tay chiếc hình chữ nhật, nắp hộp khắc hình một bông hoa lan, có vẻ cổ cổ, nhưng rất đẹp.
Tôi cùng anh ngồi xuống giường, anh bảo tôi mở '' gia tài '' của anh ra.
Tôi run run mở cửa, có cảm giác như đang mở lại cánh cửa quá khứ, nhìn ngắm một phần đời đã bỏ lỡ.
Một tấm hình ố vàng, hình chụp một thiếu nữ trong tà áo dài trắng tha thướt, đôi mắt biết nói, má lúm đồng tiền, nàng cười với tôi, khóm hoa lan trên tay nàng như đang tỏa hương cùng thế giới ngoài kia.
Tôi run run lật ra phía sau, một hàng chữ thư sinh '' Lê Quỳnh Nhu - sinh nhật lần thứ 16 ''
- Lúc đó mẹ còn trẻ, và hạnh phúc - Anh nói khẽ.
Một quyển nhật ký viết tay, bên trong là những tâm tư của một thiếu nữ mới lớn, những cảm nhận của nàng về mối tình đầu trong sáng thuần khiết. Có những trang ảm đạm buồn, tôi còn thấy nước mắt đọng lại.
Tiếp theo đó, là những tấm thiếp sinh nhật, mừng giáng sinh, những dòng thư nhỏ bé đặt vào đó với tất cả tình cảm bè bạn của một thời mới lớn..
Còn nhiều lắm, mỗi vật là một nhân chứng sống cho một đóa hoa lan dẫu tàn nhưng vẫn thơm hương...
Cuối chiếc hộp, là một chiếc nhẫn ngọc với màu xanh tuyệt đẹp lạ kì...
Tú Minh cười mỉm, lấy chiếc nhẫn lên, dùng tốc độ nhanh nhất đeo ( nói thẳng ra là tròng) vào ngón tay áp út bên bàn tay trái của tôi, là ngón để đeo nhẫn kết hôn.
Tôi há hốc mồm, những cảm động từ nãy đến giờ bỗng chốc theo gió mây, thay vào đó là sự kinh ngạc.
Tôi chỉ vừa mới nhìn chiếc nhẫn, sao anh lại đeo nó cho tôi rồi.
Người nào đó nháy mắt:
- Anh nhờ em bảo quản chiếc hộp kỷ niệm của mẹ, còn chiếc nhẫn là quà cảm ơn của mẹ anh....Nếu em không ngại, coi như là sính lễ cầu hôn cũng được...
Tôi đỏ mặt, nhìn anh, rồi lại đỏ mặt hơn, câu dỗi '' Em không đồng ý '' chưa kịp nói đã bị môi ai chặn lại...
Những ngày sau đó, chân anh đã hoàn toàn khỏi, nhưng tôi vẫn đến nhà anh cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau ôn bài, cùng nhau xem những phim truyền hình tình cảm ướt át. Thỉnh thoảng, chúng tôi sang nhà Anh Đẳng, nhân lúc anh đang ôn bài mà phá nát những mô hình Lego của anh, rồi cả hai nắm tay nhau chạy tán loạn tránh sự truy sát, tiếng cười vang khắp xóm nhỏ.
Đến chiều, anh lại đưa tôi về nhà, chúng tôi vừa đi vừa nắm tay, mong sau quãng đường dài mãi.
Đến tối, tôi rất tự giác ngồi vào bàn học, vừa làm bài vừa nghĩ đến vẻ mặt vui sướng của hai đứa khi đạt điểm cao.
Người ta nói khi yêu vào con người sẽ quên hết mọi thứ, nhưng chúng tôi lại khác, chúng tôi nhớ về nhau mỗi phút giây, nhưng không quên nhớ về những trách nhiệm khác...
Trong đó, còn trách nhiệm bạn bè...
Bộ tứ chúng tôi dù học hành không kịp thở, nay tôi lại hẹn hò, nhưng vẫn dành thời gian chém gió mỗi tối cùng nhau trên mạng.
Nhưng gần đây, cuộc trò chuyện dần dần chỉ còn ba đứa.
Kỳ Phong không online tất cả các mạng xã hội con bé có hơn một tuần nay, điều làm chúng tôi hoảng hơn, là gọi điện thoại không khi nào con bé bắt máy.
Quốc Duy nói gia đình Kỳ Phong có chút vấn đề về kinh doanh, nhưng bên Việt Duy đã đứng ra dàn xếp giúp khiến chúng tôi thở phào, nhưng vẫn không thể nào liên lạc được với con bé, nó cứ tắt điện thoại suốt.
Gọi điện cho ba mẹ nó thì chúng tôi không dám, nên đành liên lạc với vợ chồng bác tài xế thân thiết với nhỏ nhất, cả hai hihi haha khoe cô hai dạo này chăm ngoan ghê lắm, nó tự động cắt đứt với mạng xã hội luôn. Ôi trời, một con nhỏ yêu mạng xã hội như nó sao đẽ dàng từ bỏ, nhờ mạng xã hội nó càng học giỏi hơn kìa!
Có điều gì đó rất lạ. Nhất là khi sinh nhật con bé đang đến gần, kỳ thi cuối học kỳ 1 cũng đang đến gần, thời điểm này mọi năm là thời điểm con bé điên cuồng lên mạng nhất!
Ba đứa con gái chúng tôi quyết định đến nhà tìm nó, không thể ngồi yên...
Nhất định nó đang có gì đó cần tâm sự mà lại không tâm sự!
---- Hết Chap 22 ----