🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Tần Kiến xách đồ bước vào phòng bệnh, mặt lạnh như băng.

Cậu đẩy chiếc chậu rửa mặt bằng sắt vào gầm giường, phát ra tiếng ma sát chói tai. Không khí náo nhiệt trong phòng bệnh bỗng chốc lạnh đi, các cảnh sát đến thăm đều kìm nén nụ cười trên mặt.

"Vậy thôi, chúng tôi xin phép đi trước, Tần Tiểu Kiến, anh Tống giao cho cậu chăm sóc nhé, có việc gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay." Cảnh sát Tiểu Trương ra hiệu cho mọi người trong phòng, "Chúng ta đi thôi, đừng ở đây tán gẫu nữa, để anh Tống nghỉ ngơi."

Cửa đóng lại, cảnh sát Tiểu Trương cúi người nghe ngóng động tĩnh bên trong một lúc.

"Tính làm ăn trộm à? Anh Tiểu Trương?" Có người trêu chọc.

"Đừng nhắc đến chữ 'trộm' nữa, dạo này tôi ghét nghe lắm." Cảnh sát Tiểu Trương đứng thẳng dậy, bĩu môi về phía phòng bệnh, "Đang nổi giận kìa."

"Ai vậy? Tần Kiến à?" Mấy chuyện hờn giận kiểu này khiến người ta rất phấn khích, "Không thể nào, cậu ta trông hiền thế mà."

"Hiền?" Cảnh sát Tiểu Trương vỗ vai người đó, "Các cậu không biết cậu ta rồi, hồi cậu ta học tiểu học ở trấn Tân Phát là đầu gấu có tiếng đấy, làm loạn lên thì không ai quản được."

Tần Kiến bình thường luôn tươi cười khác xa với "đầu gấu làm loạn" trong miệng cảnh sát Tiểu Trương, vì vậy mọi người càng hóng hớt hơn: "Anh Tiểu Trương, trước đây anh nói Tần Kiến và anh Tống thân thiết như ruột thịt, tôi còn không tin, bình thường cũng không thấy cậu ta và anh Tống thân thiết lắm. Ở đồn cảnh sát hai người gặp nhau cũng lạnh nhạt, không khác gì người lạ. Nhưng lần này nghe nói Tần Kiến và chuyên gia Hạ đã xin nghỉ phép vài ngày để chăm sóc anh Tống."

"Hai người họ ấy à, trước đây bảo vệ nhau như bảo vệ con ngươi của mình đấy." Tiểu Trương vừa đi vừa nói.

"Không phải Tần Kiến là do anh Tống nuôi lớn sao? Cậu ta nhỏ hơn anh Tống mười mấy tuổi mà cũng dám nổi giận với anh Tống sao?" Có người khó hiểu.

Cảnh sát Tiểu Trương quay đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, nhếch mép cười: "Nổi giận? Có thể lột da luôn ấy chứ! Lần này anh Tống của các cậu sẽ biết tay, anh ấy tự cầu phúc đi." Anh ta tặc lưỡi vài cái, "Đi thôi, chúng ta đi nhanh lên, kẻo bị vạ lây."

Trong phòng bệnh im lặng như tờ, chuyện nổi giận hoàn toàn là bịa đặt.

Tống Thành Nam nằm sấp trên giường, chiếc áo bệnh nhân khoác hờ hững trên vai, để lộ cánh tay rắn chắc và lớp băng dày quấn quanh eo. Tuy bị đâm một nhát dao, nhưng ngoài sắc mặt hơi tái nhợt, tay đang truyền dịch, tinh thần anh vẫn khá tốt, không giống người bệnh lắm.

Đối mặt với Tần Kiến không có biểu cảm gì, Tống Thành Nam mở miệng mấy lần, cuối cùng chọn cách giả vờ đáng thương: "Kiến đại gia, anh hơi đói, có gì ăn không?" Anh thò cổ ra nhìn đồ Tần Kiến mang đến.

"Vừa rồi còn nói cười vui vẻ, bây giờ đã đói rồi sao?" Thanh niên đang sắp xếp đồ dùng vệ sinh liếc nhìn anh, "Đói sao không nói với cảnh sát Tiểu Trương? Bọn họ không bắt được thằng ăn trộm, không đỡ được dao, ngay cả cơm cũng không mang cho anh được một miếng à?"

Tống Thành Nam bị dội một gáo nước lạnh, chỉ biết im lặng.

Thanh niên đặt đồ xuống, khoanh tay tuỳ ý dựa vào tường: "Mấy năm không gặp, chủ nhiệm Tống yếu đến mức này rồi sao. Tôi thấy tấm huy chương Binh Vương trong tủ nên cất mẹ đi là vừa."

Tống Thành Nam "chậc" một tiếng. Cứ tưởng Tần Kiến đã bớt gai góc hơn, bây giờ xem ra cậu chỉ đang đeo một chiếc mặt nạ thân thiện hiền lành, sau lớp mặt nạ tươi cười đó vẫn là thằng nhóc không biết nói lời quan tâm tử tế.

Bất đắc dĩ, Tống Thành Nam chỉ có thể thuận theo lời mà dỗ dành thanh niên đang xù lông: "Vậy thì cất đi, để đó đúng là hơi mất mặt."

Sắc mặt Tần Kiến tối sầm lại, cậu từng bước đi đến bên giường bệnh: "Tại sao anh không được trang bị súng?"

"Súng? Cảnh sát phụ tá không được trang bị súng."

Thanh niên sững người, rồi nhếch mép cười khẩy: "Mấy cảnh sát phụ tá khác đều làm cảnh sát giao thông, cảnh sát trật tự, chỉ có chủ nhiệm Tống anh đi làm cảnh sát hình sự, đúng là giỏi thật."

Đối mặt với sự chất vấn của Tần Kiến, Tống Thành Nam đưa tay gãi cằm, không nghĩ ra cách nào tốt hơn để dỗ dành cậu, anh đành phải xài lại chiêu cũ.

Người đàn ông to xác nằm trên giường bệnh rên rỉ: "Chậc, vết thương hơi đau, chắc là do đói."

Tần Kiến nghiến răng một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Cậu đi đến bên giường bệnh, dọn dẹp đống đồ bổ và trái cây chất đầy tủ, đặt một chiếc bình giữ nhiệt xuống. Ngón tay thon dài xoay nắp bình ngược chiều kim đồng hồ, mùi thơm nức mũi bay ra.

"Để anh tự ăn." Tống Thành Nam cố gắng ngồi dậy.

Thanh niên "bộp" một tiếng ném chiếc thìa trong tay vào canh. Nước canh bắn ra ngoài, rơi xuống đất, tạo thành những vết bẩn màu nâu.

Tống Thành Nam cụp mắt xuống, khí thế cũng yếu đi: "Anh tự ăn cũng không tiện lắm, hay là Kiến đại gia giúp một tay nha?"

Tần Kiến không nói gì, ngồi xuống bên giường, cúi người xuống, nhặt chiếc thìa tráng men lên, khuấy canh hai cái, múc một thìa đưa đến bên môi Tống Thành Nam.

Canh bồ câu thanh đạm, vừa vào bụng đã ấm dạ dày.

Tống Thành Nam thở dài một tiếng, như thể những ngày tháng tẻ nhạt suốt bao nhiêu năm qua chỉ vì thiếu một ngụm canh nóng này.

"Bình giữ nhiệt mới mua à? Sao không dùng cái ở nhà?" Anh tìm chuyện để nói, muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

"Cái ở nhà không giữ nhiệt nữa rồi, sao còn giữ lại làm gì." Chiếc bình giữ nhiệt in hình hoạt hình đó là mua cho Hiểu Hiểu lúc trước. Sau khi Hiểu Hiểu rời đi, Tần Kiến đã nhiều lần dùng nó để mang cơm cho Tống Thành Nam làm thêm giờ. Canh nóng nước nóng cũng giống như bây giờ, đã từng an ủi dạ dày và tình cảm của Tống Thành Nam.

Tống Thành Nam im lặng một lúc lâu, trong lòng như có một đám bông mềm mại, không thoải mái cũng không khó chịu. Nếu phải nói chính xác thì đó là nỗi buồn, một nỗi buồn nhẹ nhàng da diết.

Anh hiếm khi có cảm xúc như vậy, xoa xoa ngón tay, muốn hút thuốc: "Những thứ liên quan đến em ở nhà anh đều không vứt đi, không nỡ."

"......"

Ánh nắng mùa hè từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng. Mùi thơm của canh bồ câu lan tỏa khắp phòng, át đi mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Canh trong bát gần hết, Tần Kiến vẫn đang khuấy, thìa va vào bát phát ra tiếng "leng keng".

Mọi thứ đều yên bình.

Cho đến khi, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.

"Tiểu Nam, em sao rồi?"

Thẩm Bình lao vào, tay xách nách mang, mái tóc ngắn được vén sau tai rơi xuống rối bù, trông rất lo lắng.

Cô chạy đến bên giường bệnh, mắt đã ngấn lệ. Không gian trước giường bệnh chật hẹp, Tần Kiến chỉ có thể đứng dậy, mặt không cảm xúc tránh sang một bên.

"Tiểu Nam, đồn cảnh sát nói em bị thương? Bị thương ở đâu, có nặng không? Để chị xem."

Tay người phụ nữ cuống quít sờ soạng người Tống Thành Nam, sắp chạm vào vết thương của anh.

Bỗng nhiên, cổ tay cô bị một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nắm lấy, nhẹ nhàng đẩy sang một bên.

Lúc này người phụ nữ mới phát hiện trong phòng còn có người khác. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh niên cao ráo bên cạnh.

"Tần... Tiểu Tần!"

Người phụ nữ vô cùng kinh ngạc, như nhìn thấy quái vật, sắc mặt lập tức tái nhợt. Cô trông vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng vẫn kiên định đứng trước mặt Tần Kiến, dùng cơ thể run rẩy che chắn cho Tống Thành Nam.

"Chị, em không sao." Tống Thành Nam nhận ra sự khác thường của Thẩm Bình, anh dùng tay không truyền dịch kéo áo người phụ nữ, "Tần Kiến đến chăm sóc em."

"Không cần cậu ta chăm sóc!" Người phụ nữ gần như hét lên, "Có chị ở đây rồi, chị có thể chăm sóc em!"

Tống Thành Nam nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ nghiêm nghị: "Chị, chị bình tĩnh lại đi. Em bị thương không liên quan gì đến em ấy, Tần Kiến tốt bụng đến chăm sóc em, chị đừng làm người ta sợ."

"Cậu ta không có ý tốt gì đâu!" Người phụ nữ như gà mẹ bảo vệ Tống Thành Nam, cô nhìn Tần Kiến, "Cậu đi đi, đi ngay bây giờ!"

Tần Kiến nhìn Tống Thành Nam bằng ánh mắt lạnh nhạt, thấy anh đang cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh.

"Choang", bát canh bị ném lên tủ. Tần Kiến chỉnh lại quần áo, rũ mắt nhìn Thẩm Bình: "Thím đến đúng lúc lắm, sự kiên nhẫn của tôi cũng vừa hết, sau này chú Tống giao cho thím chăm sóc."

Cậu sải bước rời khỏi phòng bệnh, không hề lưu luyến.

—-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.