Trong căn phòng an toàn được tại một ngôi nhà dân bình thường.
Tống Thành Nam lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc tiêu cực rõ ràng trước mặt người khác. Anh chống hai tay lên bàn, người gập về phía trước, ánh mắt hung dữ, nhìn chằm chằm người đối diện: "Để mất dấu? Mấy người là cảnh sát hình sự mà lại nói với tôi là để mất dấu xe?"
Trên bàn bày la liệt năm khẩu súng lục Glock và ba khẩu súng ngắn Remington 870. Tống Thành Nam chỉ vào những khẩu súng này, ánh mắt giận dữ lướt qua mặt bốn năm cảnh sát trong phòng: "Bọn chúng là dân buôn lậu súng ống liều mạng, chuyện gì cũng dám làm!"
Bàn tay đặt trên bàn của anh từ từ siết chặt, mắt đỏ ngầu: "Tề Đại Huân là một tên đồng tính, lại còn biến thái. Mấy người có từng nghĩ đến hắn sẽ làm gì với Tần Kiến không! Mẹ kiếp!"
Tống Thành Nam đá mạnh vào chân bàn, số súng trên bàn nảy lên rồi lại rơi xuống chỗ cũ.
"Tiểu Tống, bình tĩnh đi." Một người tóc mai điểm bạc, là người phụ trách chuyên án vỗ nhẹ vào cánh tay căng cứng của Tống Thành Nam, "Hành động lần này của chúng ta không phải là bắt giữ, mà là thông qua Tề Đại Huân để lần ra đường dây buôn lậu quốc tế phía sau hắn. Mục đích của chúng ta là hoàn thành giao dịch này với hắn, khiến hắn mất cảnh giác. Đợi đến khi nắm rõ thành viên và quan hệ lợi ích của tổ chức phía sau hắn, chúng ta sẽ giăng lưới tóm gọn cả ổ, triệt phá đường dây buôn lậu súng ống quốc tế đã tồn tại suốt năm năm qua."
"Cậu cũng biết, nhiệm vụ này đáng lẽ không nên giao cho cậu. Kế hoạch ban đầu là để cảnh sát của chúng ta đóng giả Tống Phong giao dịch với Tề Đại Huân. Nhưng ngay trước lúc gặp mặt, chúng tôi nhận được tin báo, Tề Đại Huân đã từng gặp Tống Phong nhiều năm trước. Mặc dù hai người không tiếp xúc gần, nhưng chúng tôi cũng không thể mạo hiểm để cảnh sát giả làm Tống Phong giao dịch với hắn."
Cảnh sát Tiểu Trương đứng bên cạnh vẫn còn nhớ rõ bầu không khí căng thẳng và bế tắc lúc đó. Một mặt, trong số cảnh sát có thể điều động ngay lập tức, không ai có vóc dáng và khuôn mặt giống Tống Phong. Mặt khác, tiếng tích tắc của đồng hồ cứ vang lên từng giây từng phút.
Tiểu Trương có biệt danh là "Tè Dầm", bởi vì cứ hễ căng thẳng là anh ta lại chạy vào nhà vệ sinh. Là một cảnh sát oai phong lẫm liệt, anh ta cũng từng phiền lòng vì biệt danh khó nghe này. Cho đến khi gặp Tống Thành Nam đến đồn cảnh sát làm việc, anh ta mới nhận ra "Tè Dầm" cũng có thể là một loại "ân huệ".
Hai người thường xuyên gặp nhau để hút thuốc, nhưng lúc đó Tiểu Trương lo lắng, không có tâm trạng trò chuyện. Tống Thành Nam cũng không hỏi nhiều, chỉ chào hỏi qua loa rồi "ai đi đường nấy". Nhưng chưa kịp thoát khỏi mùi đặc trưng của nhà vệ sinh, Tiểu Trương đã kéo quần chạy theo, hét lớn: "Đứng lại!"
Vóc dáng và khuôn mặt của Tống Thành Nam giống Tống Phong - ông trùm ở Bình Thành vừa bí mật bị bắt đến bảy tám phần. Hơn nữa, Tề Đại Huân chỉ gặp Tống Phong từ xa cách đây sáu bảy năm, chắc cũng có thể qua mặt được.
Cứu người sắp chết, biết đâu lại sống!
Trong tình thế cấp bách, tổ chuyên án chỉ đành lựa chọn như vậy.
Thực ra, một lý do khác khiến tổ chuyên án quyết định như vậy là vì khí chất đặc biệt của Tống Thành Nam. Phong thái nghiêm nghị của quân nhân, sự nhẫn nhịn và ứng biến linh hoạt của lính bắn tỉa, khí chất ung dung, thậm chí có thể cố ý tỏ ra âm hiểm và tàn nhẫn, cộng thêm thân thủ của một "binh vương", ở một mức độ nào đó, anh còn phù hợp hơn cả cảnh sát được giao nhiệm vụ ban đầu.
Nhưng đời không như là mơ.
Họ tính toán đủ đường nhưng không ngờ Tần Kiến lại đi theo đến "Cực Lạc", rồi xảy ra chuyện này.
"Nhiệm vụ giao cho cậu, cậu cũng đã hoàn thành xuất sắc, chỉ là Tề Đại Huân quá xảo quyệt, lại dùng cách bắt cóc con tin để thăm dò thân phận của cậu." Người phụ trách chuyên án xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói, "Đây là kế hoạch hắn đã sắp đặt từ trước, không phải Tần Kiến thì cũng sẽ là người khác. Nếu chúng ta đi cứu người sẽ lộ thân phận, hắn nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với tổ chức phía sau, khiến chúng ta không tìm ra manh mối. Còn nếu chúng ta không cứu..."
"Mấy người là cảnh sát!" Gân xanh trên cổ Tống Thành Nam nổi lên, mắt long lên sòng sọc, "Không thể vì phá án mà bỏ mặc một người dân vô tội."
Người phụ trách ngẩng đầu nhìn Tống Thành Nam, ánh mắt vô cùng kiên định: "Trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân, cứu, nhất định phải cứu! Nhưng Tề Đại Huân quá xảo quyệt, khi áp giải Tần Kiến đã dùng ba chiếc xe tải giống hệt nhau để đánh lạc hướng cảnh sát chúng tôi, vì vậy chúng ta không thể lơ là."
Người phụ trách đứng dậy, nghiêm nghị nói với tất cả cảnh sát: "Bây giờ, tôi ra lệnh giải cứu người dân bị giam giữ. Bằng mọi giá chúng ta phải cứu được Tần Kiến, hành động giải cứu chỉ được thành công, không được thất bại!"
......
Trong căn phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.
Đối với bóng tối này, Tần Kiến không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút biết ơn.
Cậu không muốn phơi bày con người "bẩn thỉu" của mình ra ánh sáng, điều đó sẽ khiến cậu cảm thấy những suy nghĩ xấu xa của mình không còn chỗ nào để che giấu.
Nảy sinh những suy nghĩ không nên có, thậm chí còn làm những việc không nên làm. Vết đau âm ỉ trên má là hình phạt cậu dành cho sự buông thả của mình. Cái tát giáng mạnh lên vết hôn nóng bỏng, Tần Kiến hy vọng có thể đánh thức chính mình.
Đã nhiều năm rồi cậu không cảm thấy bất lực như vậy.
Lúc người phụ nữ mới rời đi, cậu đã khóc, đã hận, đã bất lực, đã hoang mang. Nhưng những cảm xúc yếu đuối này chẳng có ích gì, sau khi trút bỏ hết thì vẫn phải tự mình nghiến răng chịu đựng.
Dần dần trải qua nhiều chuyện, Tần Kiến cảm thấy trái tim mình cũng trở nên "cứng rắn". Không có gì có thể làm tổn thương cậu, cũng không có gì có thể lay động cậu. Cậu giống như một dây đàn cũ kỹ, cứng nhắc, không còn khả năng tấu lên bất kỳ giai điệu nào hay ho nữa.
Cũng không phải là không có cảm xúc, cậu quan tâm đến cảm xúc của Tống Thành Nam, và tâm trạng của cậu cũng lên xuống thất thường theo anh, đây là điều cậu mới phát hiện ra gần đây.
Ngày phát hiện ra, Lưu Tường đang tuổi dậy thì kể cho Tần Kiến nghe tỉ mỉ về mọi buồn vui của một nữ sinh cùng lớp.
Tần Kiến mất kiên nhẫn, mặt xị xuống hỏi: "Người ta buồn thì liên quan gì đến mày?"
Mập Ú tuy không ra gì, nhưng đôi khi lại có thể đánh thức người trong mộng: "Vậy chị gái chủ nhiệm Tống bị người ta đòi nợ, chủ nhiệm Tống buồn thì liên quan gì đến anh? Anh chẳng phải cũng mất hồn mất vía mấy ngày, dốc hết sức để chủ nhiệm Tống cười một cái đó sao."
Tần Kiến cứng họng, một lúc lâu sau mới đá Mập Ú một cái: "Chuyện đó sao mà giống nhau được?"
"Giống nhau chứ sao không?" Mặt Ú trợn mắt.
Phải rồi, giống nhau chứ sao không? Trong bóng tối, Tần Kiến túm tóc mình. Lúc này đầu óc cậu rối bời, khi thì là nụ hôn nhẹ nhàng của Tống Thành Nam trên má, khi thì là cảnh ông chủ Tề mân mê tên "em út" trong lòng ở câu lạc bộ, khi thì lại là tiếng thở dốc đè nén phóng túng của chính mình...
Chát, lại một cái tát giáng mạnh lên mặt!
Tần Kiến, sao mày có thể nảy sinh suy nghĩ như vậy với Tống Thành Nam? Anh ấy là tia sáng duy nhất trong cuộc đời mày, là người đã đưa tay kéo mày trở về thế giới loài người, là người đàn ông đã nói với mày "đừng sợ" khi cả thế giới quay lưng lại với mày.
Được đối xử dịu dàng tốt đẹp, lại đáp trả bằng sự báng bổ dơ bẩn. Thiếu niên vùi mặt vào hai tay, nghẹn ngào: "Tần Kiến, mày đúng là đồ biến thái! Thật kinh tởm!"
Vừa dứt lời, bỗng có tiếng "cạch" nhỏ phát ra từ góc phòng, hình như có thứ gì đó rơi từ trên cao xuống.
Tần Kiến nhanh chóng ngẩng đầu khỏi lòng bàn tay, thu lại vẻ chán nản, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh trong bóng tối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]