Editor: Gấu Gầy
Khi Tống Thành Nam tìm thấy Tần Kiến, cậu đang ngồi xổm trên vỉa hè ăn kem.
Anh đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, đưa tay ra: "Của tôi đâu?"
Cậu lôi từ trong tay áo đồng phục ra một cây kem ném cho anh, vừa mút kem vừa càu nhàu: "Chậm quá, chảy hết rồi."
Kem que rẻ tiền kiểu cũ nhiều đá ít sữa, dù hơi chảy nhưng vẫn cứng.
Hai người vừa ăn kem vừa nhìn trời, mãi đến khi que kem bị nhai nát, cậu thiếu niên mới hỏi: "Sao anh biết?"
Chỉ vài chữ ngắn ngủi không đầu không đuôi, nhưng Tống Thành Nam hiểu.
"Đoán thôi." Anh rút que kem ra khỏi miệng Tần Kiến, "Cái thói quen gì vậy, lần nào ăn kem xong cũng phải nhai nát que kem."
Que kem có vị ngọt, nhận thức này hình thành từ khi Tần Kiến bảy tuổi.
Lúc đó, Bạch Hà vừa bỏ cậu mà đi, Tần Thiết Phong trút hết oán hận lên người cậu. Tần Kiến khi đó sống rất khổ, bữa đói bữa no là chuyện thường.
Khi việc no bụng trở thành ưu tiên hàng đầu thì những thứ như kem chỉ là "dệt gấm thêm hoa", không còn sức hấp dẫn đặc biệt nữa.
Nhưng cuộc sống thường không như ý, Tần Kiến đang đói meo lại bất ngờ được cho một que kem vào ngày nóng nhất mùa hè năm đó, lúc cậu đang than thở sao không phải là bánh mì thì nước kem chảy đã nhỏ xuống tay.
Trời quá nóng, kem tan quá nhanh. Cậu vội vàng liếm, lo bên này lại quên bên kia, khi cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-ket-hon-hop-phap/3730689/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.