Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Tân Thành là một thành phố cấp ba ở phía Bắc, tuy gọi là "Tân Thành" nhưng lại không gần sống sắt, nổi tiếng với mùa đông khắc nghiệt và tuyết rơi dày đặc.

Mùa đông ở đây chiếm trọn cả mùa xuân và mùa thu, kéo dài tới sáu tháng. Những ngày không có tuyết đã khó chịu lắm rồi, nếu có tuyết, gió tây bắc lại gào thét, tuyết theo gió cuốn bay mù mịt khiến người ta khó mà di chuyển.

Đi dọc theo con hẻm chỉ mất ba đến năm phút là đến nhà cậu nhóc.

Một căn trong dãy nhà cấp bốn liền kề.

Dãy nhà cấp bốn này là nhà tập thể của công ty quốc doanh - Nhà máy Hóa mỹ phẩm Tân Phát vào những năm 1980. Những căn nhà cấp bốn như thế ở khu này có tổng cộng hơn bốn mươi dãy, chúng từng có một cái tên rất Tây - Nhà cấp bốn cao cấp Bắc Kinh.

"Cao cấp" thể hiện ở hệ thống sưởi ấm tập trung và hệ thống sắt thải, còn tại sao lại có chữ "Bắc Kinh" thì có lẽ là do tâm lý sùng bái của người dân ở những nơi nhỏ bé.

Những căn nhà cấp bốn cao cấp như thế này cũng từng được săn đón vào những năm 80, 90. Khi đó, được ăn lương nhà nước, sống trong nhà cấp bốn cao cấp là biểu tượng của địa vị, ra vào khu vực này không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ.

Thời gian luôn có khả năng biến những thứ tầm thường thành kỳ diệu, và ngược lại.

Cuối những năm 1990, Nhà máy Hóa mỹ phẩm Tân Phát bị ảnh hưởng bởi nguồn hàng từ phía Nam, dẫn đến thua lỗ liên tục và cuối cùng bị giải thể. Phần lớn công nhân bị mất việc, để tìm kế sinh nhai, dần dần có người chuyển đi khỏi đây.

Có người chuyển đi thì có người chuyển đến. Ngày càng nhiều người lạ mặt với những giọng nói khác nhau chuyển đến sinh sống.

Ba mươi năm trôi qua, thành phố phía Bắc này ngày càng đổi mới, nhưng trong quy hoạch phát triển của Tân Thành dường như luôn quên mất khu vực này. Chỉ cách trung tâm thành phố hai mươi km, dường như chỉ cần quay đầu lại, những tòa nhà cao tầng san sát trong mắt sẽ chuyển thành những ngôi nhà thấp bé, cũ kỹ. Phía sau ánh đèn neon rực rỡ là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Cậu nhóc đưa tay vào trong cổ áo khoác lông vũ rộng thùng thình, mò mẫm một lúc, lấy ra một sợi dây đỏ đã bạc màu, trên dây có treo một chiếc chìa khóa.

Chưa kịp mở cửa, trong nhà đã vang lên tiếng kim loại va đập chói tai, từng tiếng vang lên đều đều, âm thanh va chạm và ma sát chói tai khiến người ta ê cả răng.

Két, cánh cửa nhà bên cạnh hé mở một khe hở nhỏ, một người phụ nữ trung niên chỉ cần nhìn một phần năm khuôn mặt cũng đủ thấy rõ sự chán ghét và bực bội.

"Tần Kiến, bố mày gõ ống sắt cả chiều rồi, mẹ nó, phiền chết đi được! Mày cũng không biết về xem sao, lại không cho ông ấy ăn no à? Mày làm con kiểu gì vậy? Bố ruột của mình mà cũng tiếc miếng ăn?" Lời người phụ nữ truyền ra từ khe cửa sắc bén hơn cả gió lạnh.

Tần Kiến nghiêng đầu liếc nhìn con mắt lộ ra từ khe cửa, cậu khẽ cười một tiếng, nói giọng đều đều: "Tôi đúng là tiếc, hay là dì Lý bố thí cho ông ấy chút gì đi?"

Người phụ nữ bị nghẹn lời, nhất thời không nói được gì. Thấy Tần Kiến mở cửa vào nhà, bà ta mới quay sang mắng mỏ bóng lưng cậu: "Thằng nhóc mày đúng là đồ vô ơn, bố mày nuôi mày bao nhiêu năm, cuối cùng lại ra nông nỗi này."

Rầm, cánh cửa đối diện đóng sập lại, tuyết vụn bay lên khiến người phụ nữ nuốt vào miệng.

Từ khi cậu nhóc vào nhà, tiếng gõ ống sắt đột ngột dừng lại. Cậu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ sơn màu vàng, nhưng không đi tới mở cửa.

Căn nhà trống trơn, chỉ có một chiếc ghế sofa, một giá sách, một tủ tivi không có tivi, và một dãy chậu cây đặt sát tường, cành cây khô khẳng khiu, không chút sức sống.

Cậu nhóc lê bước đến ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách, hai tay ôm lấy vai, ngực từ từ áp vào đầu gối, bất động.

Không biết qua bao lâu, khi cơ thể cuối cùng cũng có chút hơi ấm, ngón tay không còn cứng đờ nữa, cậu mới từ từ cởi áo khoác lông vũ, bỏ mũ lông chó, dùng lòng bàn tay xoa xoa mặt.

Kéo áo khoác lông vũ lại, đưa tay vào túi, cậu sờ thấy một lỗ nhỏ trong túi, đưa hai ngón tay vào móc, một lúc lâu mới lấy ra tờ năm mươi tệ được cuộn tròn.

Cậu vuốt phẳng tờ tiền dính lông ngỗng, sau đó nhấc tấm đệm sofa lên, lấy ra một chiếc hộp sắt từ trong khung gỗ, mở nắp cẩn thận đặt tờ năm mươi tệ vào trong.

Trong hộp sắt có một xấp tiền nhàu nát, ước chừng khoảng một ngàn tệ. Bên dưới còn đè một tấm ảnh, chỉ lộ ra một phần ba, là khuôn mặt của một người phụ nữ, đôi mắt long lanh, nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt cậu nhóc dừng lại trên khuôn mặt đó một giây, rồi dùng tay đẩy tấm ảnh xuống dưới xấp tiền, sau đó đậy nắp hộp lại.

Cất hộp xong, cậu đứng dậy đi vào bếp. Nhà bếp chỉ có một lối đi hẹp, đủ cho một người xoay sở. Cuối nhà bếp có một cái tủ lạnh nhỏ, trên đó có hình hai đứa trẻ mặc quần đùi đang cười rạng rỡ.

Cậu nhóc mở tủ lạnh, đèn cảm ứng không sáng, rõ ràng là đồ cũ đã hỏng hoàn toàn, bây giờ chỉ còn chức năng bảo quản.

Trong tủ lạnh ngoài mấy quả trứng ra thì trống không, trong nồi cơm điện còn chút cơm nguội. Cậu chiên hai bát cơm rang trứng to, bưng một bát đầy ú ụ đi tới mở cửa phòng ngủ.

Trời đã âm u, phòng ngủ lại kéo rèm, trong phòng tối om. Cậu đi đến bên cửa sổ, kéo mạnh tấm rèm đã không còn nhìn rõ màu sắc, để ánh sáng trắng xóa của tuyết chiếu vào trong.

Lúc này mới nhìn rõ có một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi đang nằm tựa lưng trên giường, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, vì vẻ ngoài quá luộm thuộm nên không nhìn rõ mặt mũi.

Ông ta đắp chăn từ eo trở xuống, tay cầm một đoạn ống sắt. Khi ánh sáng đột ngột chiếu vào, người đàn ông dùng tay che mắt, miệng méo mó vài cái mới lầm bầm chửi một câu: "Thằng ranh con."

Người đàn ông tên là Tần Thiết Phong, nghiện rượu hai mươi năm, cuối cùng bị liệt nửa người, bây giờ nói năng, đi lại đều không được nhanh nhẹn. Khi cậu nhóc ra ngoài kiếm tiền, lúc khát, đói, hoặc tâm trạng không tốt ông ta đều dùng ống sắt gõ vào ống sưởi. Đường ống sưởi nối liền một dãy nhà, bên này gõ, bên kia kêu; một nhà gõ, cả dãy kêu. Hàng chục hộ hàng xóm ngày nào cũng đau đầu.

Ống sắt đã bị tịch thu, giấu đi, vứt bỏ, nhưng người đàn ông luôn tìm được vật thay thế, tiếp tục "nhạc gõ" của mình.

Cũng có người đến chửi ầm ĩ, cậu nhóc mở cửa ra, mặc kệ họ chửi mắng. Nếu vẫn chưa nguôi giận thì có thể lôi Tần Thiết Phong ra ngoài đánh chết, chỉ cần lo chôn cất, mọi thứ đều tùy ý họ.

Người đi giày luôn sợ kẻ chân đất, cậu nhóc dùng cách vô lại này để phản đòn, dù mọi người có tức giận cũng không đến mức đánh một người bị liệt. Hơn nữa, xã hội pháp quyền, ai động tay trước người đó phạm pháp, vì một người tàn tật mà phải đi tù thì không đáng.

Không làm gì được người bị liệt, mọi người bèn trút giận lên cậu nhóc. Bọn họ nói cậu không cho người bị liệt ăn cơm mà còn ngược đãi ông ta, là một đứa con xấu xa bất hiếu, người bị liệt dù tức giận nhưng không dám nói gì, vì vậy mới gõ ống sắt để trút giận.

—---

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.