Editor: Gấu Gầy
Cậu nhóc đặt quyển sách xuống, đứng dậy, cụp mắt đưa ra một tờ giấy nhăn nhúm.
"Cắt tóc 180, nhuộm tóc 480, tổng cộng 660."
"Cái..." Tống Thành Nam từ khi làm chính trị viên đã lâu không nói tục, anh nhìn cậu nhóc gầy gò trước mặt, chút thương cảm vừa rồi tan biến trong chớp mắt, "Tôi có bảo cậu nhuộm tóc cho tôi à?"
"Có." Cậu nhóc ngẩng lên, nhìn thẳng vào Tống Thành Nam, không hề sợ hãi ánh mắt tức giận của anh, "Tôi hỏi anh có muốn nhuộm tóc không, anh nói 'ừ'."
Tống Thành Nam nhớ lại tiếng "ừ" mơ hồ lúc nửa tỉnh nửa mê của mình, tức đến nghẹn họng, hóa ra là thấy anh buồn ngủ nên giăng bẫy anh.
Anh đứng dậy, vóc dáng cao lớn khiến cậu nhóc giật mình, theo bản năng lùi lại một bước nhỏ.
Nhận ra mình đang yếu thế, cậu nhóc lại cố tình tiến lên một bước, ngẩng cổ nhìn thẳng vào Tống Thành Nam.
"Chính anh muốn nhuộm, bây giờ trừng mắt làm gì?" Giọng nói khàn khàn của thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng to dần, cuối cùng trở nên hùng hồn.
Tống Thành Nam hơi cúi người xuống, kéo gần khoảng cách với cậu nhóc, anh nhướng mày, giọng nói không lớn nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm: "Cũng chính nói tôi muốn nhuộm màu đỏ à?"
"Đương nhiên, anh nói muốn nhuộm màu tóc của Sakuragi Hanamichi."
"Xạo sự!" Tính khí của Tống Thành Nam lúc này giống hệt ngọn lửa đang cháy trên đầu anh, anh vươn tay ra, một tay bóp vào gáy cậu nhóc, như đang giữ một con gà con, "Người lớn nhà cậu đâu, bảo họ ra đây, tôi không nói chuyện với một thằng nhãi con như cậu."
"Không có ai hết, chỉ có mình tôi thôi." Cậu nhóc cố gắng vặn vẹo cái cổ dưới tay Tống Thành Nam, liếc mắt nhìn anh, "Anh định quỵt nợ à?"
Tống Thành Nam tức đến bật cười, dùng tờ giấy nhăn nhúm gõ vào đầu cậu nhóc: "Đây mà gọi là nợ sao? Lừa đảo trắng trợn đòi 600 tệ, không sợ tôi báo cảnh sát đưa cậu vào trại giáo dưỡng à?"
Cậu nhóc vùng vẫy, rõ ràng là thế đơn lực bạc không thể thoát ra: "Chỗ chúng tôi giá cả là vậy, anh có hỏi giá trước khi cắt tóc không? Thấy đắt thì đừng vào."
"Ai định giá cho cậu? Cục quản lý thị trường à? Còn tưởng mình có thể lừa đảo trắng trợn coi trời bằng vung à?"
Anh tăng thêm lực trên tay, nhưng cậu nhóc vẫn cứng đầu. Cậu vặn vẹo cái cổ cố gắng nhìn thẳng vào anh, giống như một con sói con, rõ ràng trong lòng rất sợ nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ hung hăng, nhe nanh chưa đủ nhọn.
"Người lớn nhà cậu đâu?" Tống Thành Nam nhìn quanh, nơi nhỏ bé này chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy hết.
"Chết hết rồi." Cậu nhóc hung dữ nói, ánh mắt lóe lên tia tức giận.
Tống Thành Nam hừ một tiếng, làm sao mà tin được, thằng nhóc con này đã không còn một chút uy tín nào trong mắt anh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, Tống Thành Nam bỗng dưng thấy khó xử. Người nhà cậu nhóc không xuất hiện, anh cũng không thể thật sự so đo với một đứa trẻ, cuối cùng cơn giận trong lòng không biết trút vào đâu, khiến anh càng thêm bực bội.
Anh buông tay, đẩy cậu nhóc ngồi xuống ghế sofa, định nói thêm vài câu nặng lời để xả giận thì thấy cậu nhóc vội vàng rút cuốn sách cũ bị đè dưới người ra. Những trang sách đã nhăn nhúm, góc sách cong lên, cậu nhóc cẩn thận dùng lòng bàn tay miết phẳng các góc sách.
Tống Thành Nam liếc nhìn, là một cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 5.
Bỗng nhiên, cơn giận trong lòng dịu đi không ít.
Thôi, ai mà chẳng gặp phải vài đứa trẻ hư hỏng. Tống Thành Nam lẩm bẩm trong lòng, quay người đi về phía gương.
Bới ra một chiếc tông đơ trong đống đồ lộn xộn, anh bật công tắc, tiếng vo vo vang lên. Anh nghiêng đầu, đặt tông đơ lên mang tai, đẩy lên trên, một chùm tóc đỏ rực rơi xuống.
Ở góc bàn có một bao thuốc lá nhàu nát, Tống Thành Nam rút ra một điếu ngậm vào miệng, vừa dùng tông đơ cắt tóc vừa châm thuốc bằng một tay.
Phả ra một làn khói, anh nhìn cậu nhóc vẫn đang trừng mắt nhìn mình qua gương: "Nhóc con à, nhóc đúng là cần phải dạy dỗ, có thời gian thì đọc sách học hành nhiều vào, đừng có bày ra mấy trò lừa đảo."
Tống Thành Nam làm chính trị viên ba năm, giỏi nhất là công tác tư tưởng. Nhưng bây giờ anh không có tâm trạng dạy dỗ một đứa trẻ hư, chỉ nói một câu rồi im lặng, quay mặt đi không nhìn cậu nhóc nữa.
Rất nhanh, chỉ trong thời gian hút một điếu thuốc, Tống Thành Nam đã trọc đầu. Ngũ quan của anh đoan chính, khí chất lạnh lùng, dù trọc đầu cũng không hề kém sắc, ngược lại còn toát lên vẻ uy nghiêm, khác hẳn với vẻ ôn hòa lúc mới gặp.
Một sàn tóc đỏ, Tống Thành Nam bực bội đá đá. Anh lại nhìn đồng hồ, đến lúc phải đi rồi, nếu không cả buổi chiều sẽ bị lỡ mất.
Mặc áo khoác xong, anh vừa quay người lại thì cậu nhóc đã chặn ở cửa. Tống Thành Nam muốn bỏ qua chuyện này, người lớn không chấp trẻ con, nhưng có người lại không nghĩ vậy.
Cậu nhóc vẫn giữ vẻ mặt hung dữ, nghiến răng nói: "Trả tiền, không trả tiền thì đừng hòng ra khỏi đây!"
......
Cuối cùng Tống Thành Nam vẫn trả tiền, năm mươi tệ.
Vì cậu nhóc cứ bám theo anh, cách mấy bước chân, lẽo đẽo theo sau trong gió tuyết.Tống Thành Nam cảm thấy mình giống như đã chọc phải một con chó thù dai, lại còn là một con chó con nhe nanh chưa bén.
Gió càng lúc càng to thổi vào người như dao cắt, tuyết rơi dày đặc khiến người ta không mở nổi mắt.
Cậu nhóc gầy gò loạng choạng theo bước chân của anh, hai tay cậu rụt trong ống tay áo, khom lưng, mũ đội rất thấp, gần như che khuất cả lông mày. Cả người chỉ lộ ra một chóp cằm trắng bệch, giống như bị gió tuyết nhuộm màu.
Cậu nhóc ngược gió, mím chặt đôi môi không chút huyết sắc, cố gắng giữ thăng bằng, mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Thôi được rồi, khi còn cách ủy ban phường 100 mét, Tống Thành Nam chịu thua.Anh lấy ra năm mươi tệ, nhét vào bàn tay lạnh cóng của cậu, dọa nạt: "Cút đi, còn không cút là tôi đánh thật đấy!"
Cậu nhóc nắm chặt tiền, nheo mắt nhìn anh trong gió.
"Đi nhanh đi, đừng có bám theo nữa." Tống Thành Nam xoay người cậu nhóc lại, đẩy mạnh một cái.
Không biết là do dùng lực quá mạnh hay do gió quá lớn, cậu nhóc loạng choạng vài bước về phía trước, sau khi đứng vững lại quay đầu nhìn anh giữa màn tuyết trắng xóa.
Ánh mắt đó có chút kỳ lạ, không có sự biết ơn, cũng không có sự căm ghét, dường như là sự ngỡ ngàng.
Tống Thành Nam đang vội, không có thời gian dây dưa với cậu nhóc, anh bực bội phẩy tay rồi vội vàng bước vào cổng ủy ban phường.
Vừa bước vào, anh lại lùi ra, nhìn bóng dáng nhỏ bé mờ ảo trong màn tuyết trắng xóa từ xa. Thấy bóng dáng đó càng lúc càng nhỏ, dần dần biến mất trong màn tuyết phủ trắng trời, anh mới thở phào nhẹ nhõm đi làm việc chính.
—-----