Lâm Việt Nhiên không dừng lại, trực tiếp trở lại phòng mình.
Việc đầu tiên khi vào phòng chính là mở cửa sổ, mỗi lần trở lại Lâm gia, anh đều cảm thấy không thở nổi.
Lâm Hân Nhiên chờ anh khuất bóng, đến khi không thấy bóng dáng, mới nhìn về phía hai người Lâm gia.
Cậu ta nói, "Anh trai muốn con đi lên." "
Lâm phụ mở miệng nói: "Hai người dù không quá thân cận, nhưng vẫn là anh em ruột thịt, nói chuyện phiếm một chút cũng không có gì. Đừng để anh trai con chờ đợi quá lâu, tính khí của nó không tốt. Đôi khi Lâm Việt Nhiên tức giận, ngay cả ta cũng sợ. Bớt trêu chọc nó, cũng đừng đối nghịch với nó."
Lâm Hân Nhiên lại chuyển hướng nhìn mẹ mình cầu cứu,"Mẹ, vậy con đi lên."
"Đi đi, đứa nhỏ này, nói chuyện với anh trai thì có gì phải gượng gạo như vậy?" Bà ta cười gượng gạo, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nhưng vẫn phải giả bộ vui vẻ, "Anh trai con hiếm khi trở về nhà, bao lâu mới gặp mặt một lần? Đừng lãng phí thời gian, lên trên đi."
Lời trong lời ngoài chọc vào điểm mấu chốt của Lâm phụ, theo thói quen xúc phạm Lâm Việt Nhiên. Lâm phụ tự nhiên nghe ra được, nhưng ông ta cũng không thèm để ý.
Ông ta cùng con trai lớn cũng không thân cận, cũng biết Lâm Việt Nhiên hiện giờ cùng bọn họ bất quá cũng chỉ là lá mặt lá trái, ngoài mặt bình thản. Trong lòng Lâm phụ mơ hồ xuất hiện một tia áy náy, nhưng chút áy náy này không đủ để cứu vớt những hành động vô đạo đức của ông ta.
Lâm gia nhiều năm kinh doanh, thương nhân coi trọng lợi nhuận hơn tình cảm, Lâm Việt Nhiên không thường xuyên trở về, ông ta cũng không muốn để con trai trở về nhà thường xuyên hơn.
Từ sau khi phân hóa hoàn toàn năm mười tám tuổi, Lâm Việt Nhiên ở trọ gần trường đại học, nghỉ phép cũng trở về căn nhà mà mẹ để lại cho anh. Lâm phụ coi trọng mặt mũi, đương nhiên không hi vọng người ngoài nói mình thiên vị, cho dù trong lòng khinh thường đứa con trai lớn này, về vật chất cũng không quá keo kiệt với anh, nhưng sau khi Lâm Việt Nhiên lập nghiệp thì không đến tìm ông ta chìa tay xin một xu nào.
Lâm phụ tự nhận mình vẫn là một người cha rất có tư cách, lại liên tiếp làm tổn thương con trai lớn không biết bao nhiêu lần, ông ta càng đắc ý lại không hề cảm thấy áy náy.
Trong dự liệu, Lâm phụ đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng vợ mình âm dương quái khí bôi nhọ Lâm Việt Nhiên.
Lâm Hân Nhiên đứng ở trước cửa phòng Lâm Việt Nhiên, sợ hãi nhỏ giọng hỏi: "Anh, em vào nhé?"
Lâm Việt Nhiên ở bên trong lên tiếng, "Cửa không khóa, tự mình vào."
Lâm Hân Nhiên cảm thấy mình quả thực là đang bước vào một bữa Hồng Môn Yến, nhưng cậu ta lại không dám không bước vào, chỉ đành đánh bạo mà di chuyển.
Vừa đẩy cửa ra, cậu ta liền nhìn thấy Lâm Việt Nhiên ngồi dựa vào cửa sổ nhỏ trong phòng, câu đầu tiên chính là, "Cậu nói xem, nếu tôi nhảy từ đây xuống trong bữa tiệc đính hôn của cậu, sẽ như thế nào? "
Lâm Hân Nhiên bị những lời này dọa ra hồi mồ hôi lạnh, cậu ta theo bản năng lui về phía sau một bước, không dám tiến về phía trước.
Lâm Việt Nhiên quay đầu lại, cười với cậu ta, "Thế nào, cậu sợ tôi hủy bữa tiệc đính hôn của cậu, hay là sợ tôi thật sự nhảy xuống? Nếu tôi nhảy xuống bị thương hoặc tàn phế, thậm chí là hậu quả nghiêm trọng hơn thế, không phải là đúng ý cậu? "
Lâm Hân Nhiên lắp bắp nói: "Tôi, tôi nghe không hiểu anh, anh đang nói cái gì."
Lâm Việt Nhiên nhẹ giọng nói: "Nghe không hiểu sao? Anh trai giải thích cho cậu nghe."
"Nửa năm trước cậu lẻn vào phòng tôi. Ồ, không nên nói như vậy, là thừa dịp tôi không ở nhà, trắng trợn tiến vào phòng của tôi, còn tùy ý lục lọi đồ đạc của tôi, thậm chí động vào đồ đạc trong tủ của tôi. Máy tính xách tay trong hộp gỗ, hình ảnh bên trong, cậu đã động tay."
Lâm Hân Nhiên như bị đóng đinh tại chỗ, nhưng vẫn cắn chết không nhận,"Vu khống người là phạm pháp. Tôi không hiểu anh đang nói gì, nếu anh chỉ muốn nói những điều này, vậy tôi đi trước, ba mẹ vẫn đang chờ tôi ở tầng dưới."
Lâm Hân Nhiên xoay người muốn rời khỏi nơi này, còn mưu toan lấy Lâm phụ ra đe dọa.
"Đứng lại."
Lâm Việt Nhiên lạnh lùng nói: "Phòng của tôi là nơi cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Lâm Hân Nhiên, những chiêu thức mà cậu có thể tác oai tác quái kia, đối với tôi đều vô dụng. Lời còn chưa dứt cậu liền đi trước, cậu làm em trai có phải quá không lễ phép hay không? Ồ, cũng đúng, sao tôi có thể trông cậy vào việc cậu đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa?
Cậu đến Lâm gia như thế nào, khẳng định so với tôi còn rõ ràng hơn, đó là vết nhơ cả đời này cậu không xóa được, là nỗi nhục đã ăn sâu vào máu ngay từ khi cậu sinh ra."
Sắc mặt Lâm Hân Nhiên lúc trắng lúc xanh, nói không nên lời.
Lâm Việt Nhiên nhìn bộ dáng tức giận của Lâm Hân Nhiên, trong lòng thoải mái, lại tiếp tục nói: "Cậu khẳng định tò mò tôi làm sao biết được. Thấy cái nút ở góc đường ray trượt rèm cửa không? Nơi đó, quay lại rõ ràng mồn một."
Lâm Hân Nhiên hoảng sợ: "Sao anh lại lắp camera trong phòng mình? Anh, anh... cái này..."
"Tôi làm sao? Người kì quái? Biến thái sao? Đúng vậy, trong phòng riêng cũng cần phải lắp camera, đây là những gì người bình thường có thể làm? "
Lâm Việt Nhiên cười, "Nhưng nơi này không phải nhà tôi."
Lâm Việt Nhiên lạnh lùng nhìn cậu ta, "Tình yêu của mẹ ruột tôi bị cướp đi, tình yêu của tôi bị cướp đi, đây là nhà gì? Từ thời điểm mẹ cậu xuất hiện, mẹ tôi đã mất chồng; Kể từ khi cậu xuất hiện, tôi đã mất cha. Mẹ con cậu đặt chân vào đây, công khai trở thành chủ nhân nơi này, hiện tại ba người các ngươi là người một nhà, tôi ở chỗ này cũng chỉ là người thuê nhà không cần trả tiền thuê nhà."
Lâm Việt Nhiên trào phúng cười, "Các người cũng biết tôi không thường xuyên trở về nơi này, cho nên cậu vô cùng to gan, lại dám xông vào phòng tôi, còn tùy ý lật qua đồ đạc của tôi. Nhưng tôi cho rằng cậu chỉ tò mò lúc đầu, kết quả lại thực sự tìm thấy thứ gì đó có giá trị. Bức ảnh đó đã bị thay đổi vị trí ban đầu, cậu đặt mọi thứ mình thích ở giữa, nhưng tôi thì không, tôi đặt bức ảnh trên đường phân chia vàng."
Lâm Việt Nhiên đến gần cậu ta, "Ngày đó cậu rất vui vẻ chứ? Cảm thấy bắt được nhược điểm của tôi, có phải quay đầu liền đi tìm mẹ cậu hay không? Cậu nói điểm yếu của tôi cho bà ta, nghĩ rằng đã tìm thấy điểm yếu của tôi. Hai người biết tôi đang thầm mến Kiều Thanh Viễn, sau đó liền mưu kế sâu xa làm một vở kịch như bây giờ."
Lâm Hân Nhiên bị nói không có chỗ dung thân, nhưng vẫn muốn biện giải: "Tôi diễn cái gì? Liên hôn không phải là kế hoạch của tôi."
Lâm Việt Nhiên cười nhạo một tiếng, "Cậu không thích Kiều Thanh Viễn, tôi biết. Nhưng cậu tình nguyện ủy khuất chính mình như vậy, cũng muốn cướp đi người mà tôi thầm mến. Cướp đi tất cả mọi người và những điều tôi quan tâm, sẽ làm cho mẹ con cậu cảm thấy phấn khích? Vì vậy, bây giờ chúng ta hãy đoán xem, nếu có chuyện gì xảy ra với bữa tiệc đính hôn của cậu, hoặc là tôi phát video này trong lễ đính hôn của cậu, hoặc công bố thân thế của cậu, cảnh tượng lúc đó sẽ như thế nào nhỉ? "
Lâm Hân Nhiên tức giận đỏ mắt,"Anh đang uy hiếp tôi? Tôi sẽ nói với ba! Anh ghen tị với tôi, tôi cũng không phải cố ý cướp đi Kiều Thanh Viễn, liên hôn là hai bậc cha mẹ thương lượng, tôi không có quyền quyết định và can thiệp, ba mẹ nghĩ cái gì tôi cũng không biết, nhưng là con cái, chúng ta nên tôn trọng ý tứ của bọn họ. Nếu anh thích Kiều Thanh Viễn, vậy thì theo đuổi đi, anh không dám theo đuổi, còn không muốn để cho tôi có được anh ta, quá ích kỷ."
Lâm Hân Nhiên giống như tìm được sức mạnh để nói chuyện, giống như bắt lấy rơm cứu mạng gắt gao giãy dụa, "Mặc kệ tôi có thích anh ta hay không, anh ta đều phải trở thành vị hôn phu của tôi, tương lai chúng tôi muốn kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp. Anh định làm gì vào thời điểm đó? Cũng muốn đập phá sân khấu sao? Anh không ưa tôi cũng không sao, ai bảo tôi là em trai anh, nhưng anh đem mặt mũi Lâm gia để đâu? Anh đặt thể diện của ba mẹ ở đâu? "
Lâm Việt Nhiên cười khẽ, "Quả nhiên nhiều ngày không gặp, cậu vẫn có chút tiến bộ. Cái miệng này của cậu thật sự càng ngày càng giống người mẹ nhanh mồm, vô lý cũng có thể biện hộ ba phần. Chuyện này cũng có thể khiến cậu đứng ở đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích tôi, cũng thật sự là không phụ công bọn họ dốc lòng dạy dỗ."
Lâm Việt Nhiên nói: "Bây giờ cậu nói ra suy nghĩ nội tâm của mình, chắc hẳn cũng là giả vờ quá vất vả, quá mệt mỏi. Con bài tẩy quá sớm, rốt cuộc là cậu quá kiêu ngạo, hay là đánh giá quá thấp tôi? Lâm Hân Nhiên, sáu năm trước tôi và ba cãi nhau một trận, cậu không có ở đây. Nhưng có lẽ cậu sẽ tò mò tại sao sau khi cãi nhau, ông ta bay ra nước ngoài hơn nửa năm. Cậu có biết tại sao không? Rốt cuộc ông ta có điều gì khó nói? Lúc đó bọn họ là đôi vợ chồng son, là nguyên nhân gì khiến ông ta dứt khoát trực tiếp bỏ lại cậu cùng mẹ cậu? "
Lâm Việt Nhiên cười hỏi, "Cậu đoán xem, ông ta bị thương ở đâu? "
Lâm Hân Nhiên lúc này thật sự bị dọa, "Anh, anh điên rồi."
Lâm Việt Nhiên lại cười, "Điên sao? Tôi còn có thể điên hơn thế. Vì vậy, cậu nên suy nghĩ cẩn thận về cuộc hôn nhân này đi."
Lâm Hân Nhiên không cam lòng, "Nhưng tôi không có cách nào."
Lâm Việt Nhiên lắc đầu, "Không có cách nào là chuyện của cậu."
Lâm Hân Nhiên có trực giác anh không nói hết lời, vội vàng truy hỏi:"Vậy còn anh thì sao? "
Lâm Việt Nhiên vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Cậu rất thông minh không phải sao, không bằng tự mình đoán xem."
Tối hôm đó Lâm Việt Nhiên cũng không ở lại Lâm gia, anh trở lại nhà của mình, cái gì cũng không nghĩ.
Trên thực tế, anh cũng không có đủ tự tin như vậy, cũng không mạnh mẽ đến mức không gì có thể phá hủy. Giờ phút này anh cũng không có quá nhiều ý nghĩ, cũng không cảm thấy mình có thể thay đổi cái gì.
Anh đã cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng anh vẫn không cam lòng.
Lâm Việt Nhiên biết Kiều Thanh Viễn thích hợp với người tốt hơn, ngay từ giây phút anh quyết định xa cách Kiều Thanh Viễn, lui về khoảng cách bạn bè bình thường, anh thật lòng chúc Kiều Thanh Viễn có thể tìm được một người tốt với anh, một người đáng giá để yêu. Nhưng trong tất cả những người đó, tuyệt đối không bao gồm Lâm Hân Nhiên.
Người từ khi sinh ra đã định sẵn nhất định sẽ cùng anh đối địch, sắp cùng người anh thầm mến ràng buộc cùng một chỗ.
Anh thay Kiều Thanh Viễn cảm thấy không đáng giá, cũng vì mình không cam lòng.
Nhưng anh cũng không có dũng khí thật sự vọt tới trước mặt Kiều Thanh Viễn nói "Anh thích em", bởi vì anh biết Kiều Thanh Viễn thích người có thể làm cho hắn nảy sinh ý muốn bảo hộ. Lâm Việt Nhiên trong lúc vô ý nghe được những lời này, nó đã trở thành một ma chú quanh quẩn trong lòng anh thật lâu không tan.
Lâm Việt Nhiên nghĩ, nếu thật sự có một Omega muốn cùng Kiều Thanh Viễn bên nhau quãng đời còn lại, người mà Kiều Thanh Viễn chiếu cố bảo vệ, nhất định là người ôn nhu đáng yêu lại mềm mại, khẳng định không giống mình, quật cường như mình, toàn thân là gai, pheromone còn không hoàn chỉnh.
Lâm Việt Nhiên mở một chai rượu vang đỏ, tửu lượng của anh không tốt, giờ phút này càng muốn say một hồi.
Tám giờ tối, cuộc sống về đêm của thành phố biển mới bắt đầu, Lâm Việt Nhiên đứng trước cửa sổ nhìn đèn đường, đắm chìm trong nỗi buồn khi căn cứ bí mật bị viết chữ "Tháo dỡ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]