Chương trước
Chương sau
Ở trước cửa nhà Lưu Dương lo lắng một hồi lâu, tôi rốt cục cũng giơ tay lên, dừng ở giữa khoảng không do dự một vài giây, vẫn là gõ xuống.

"Cốc, cốc, cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, tôi đột nhiên không thể kiềm chế được sự căng thẳng.

Vài giây sau, trong phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, theo sau đó là giọng nói của mẹ Lưu Dương: "Ai vậy a?"

"Dì, Lưu Dương có ở nhà không ạ?" Tôi ở bên ngoài cửa hỏi.

"À, Phái Phái a." Mẹ Lưu Dương mở cửa, cả người lộ ra bên ngoài: "Lưu Dương đến nhà nội rồi, nó không nói với con sao?"

"À... Không ạ!" Tôi gãi gãi đầu: "Vậy khi nào thì cậu ấy về ạ?"

"Cái này thì dì cũng không biết, nếu nó muốn về thì sẽ gọi điện cho chúng ta. Lần này vừa được nghỉ, nó liền nói muốn về nhà nội." Mẹ Lưu Dương cười nói: "Trước kia cũng chưa từng thấy nó sốt sắng như vậy."

"A... dạ!" Tôi nhoẻn miệng cười: "Con chờ cậu ấy về rồi lại qua, vậy con về đây ạ."

"Chừng nào Lưu Dương về dì sẽ bảo nó đến tìm con."

Tôi dạ một tiếng, cùng mẹ Lưu Dương nói lời tạm biệt. Nghe tiếng cửa đóng lại ở phía sau, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác hoảng hốt.

Trên đường trở về, tôi bắt đầu lo sợ mà suy đoán suy nghĩ của Lưu Dương, không nghi ngờ gì hiện tại chính là hắn đang trốn tránh tôi. Hắn không muốn gặp tôi sao? Hoặc là nói, hắn cảm thấy việc tôi thích Biên Nham là một chuyện gì đó rất... kinh tởm?

Tôi đột nhiên cảm thấy trái tim giống như bị một thứ gì đó nặng nề đè ép, hô hấp cũng có một loại cảm giác chua xót đình trệ.

Ngồi trên bậc thang đá bên cạnh sân bóng rổ dưới lầu, phơi mình trong làn ánh nắng dịu nhẹ. Tôi chưa bao giờ nhận ra mình thực sự là một người khác thường.

Tôi vẫn cảm thấy thầm mến Biên Nham là một chuyện vui vẻ, tuy rằng tựa hồ cho tới nay đều là lén lút diễn ra. Nhưng tôi cũng không xem nó là một chuyện tồi tệ đến mức không thể gặp mặt người khác. Tôi chỉ cảm thấy đây là chuyện riêng của mình, đối với người khác một chút quan hệ cũng không có.

Nhưng cho đến lúc này tôi mới ý thức được, loại suy nghĩ này cũng không có nghĩa là tôi tiêu sái đến cỡ nào, chỉ là tôi đang cố ý trốn tránh sự để ý vào trong lòng. Không có vấn đề như thế nào thì tôi không muốn bàn đến, nhưng đối với việc "không giống người thường" này thì tôi cũng có một chút sợ hãi.

Có lẽ tôi nên nói với Biên Nham rằng tôi thích con trai và sau đó cùng hắn đối mặt với sự sợ hãi này? Dù sao thì từ thích nữ sinh đến thích Kiều Dịch Hạ, hắn hẳn là cũng đã trải qua quá trình tâm lộ gian nan như tôi.

Nhưng nếu thẳng thắn với Biên Nham kết quả không phải là cùng nhau liên thủ đối mặt, mà lại cùng hắn ngày càng xa cách, vậy không phải là đang đem nỗi sợ hãi biến thành sự thật sao.

Ài, đi lòng vòng lại trở về vấn đề ban đầu, vì sao người Biên Nham thích không phải là tôi nha? Nếu hắn thích tôi, thì tôi đây đếch cần quan tâm mình có giống người thường hay không. Mỗi ngày đều bận bịu chăm chú mà ngắm nhìn hắn, sẽ không có hơi sức đâu để tâm đến ánh nhìn của người khác.

Nhưng Lưu Dương thì lại khác, tôi đứng lên ngẩn người nhìn vào khoảng không, nặng nề thở ra.

Trong thời gian chờ Lưu Dương trở về, tôi bắt đầu chính thức vẽ bức tranh mà mất gần một tháng mới tìm thấy cảm hứng.

Có đôi khi Biên Nham sẽ đến nhà tìm tôi. Vừa nghe được thanh âm của hắn, tôi liền lập tức giấu bức vẽ dưới gầm giường. Đến khi hắn tiến vào phòng nhìn đông nhìn tây, tôi liền ngồi một bên giả ngu: "Cậu đang tìm cái gì đó?"

"Cậu vừa nãy đang làm gì?" Hắn tìm không thấy, có chút nhụt chí đặt mông ngồi xuống bên giường.

"Đọc sách a." Tôi lắc lư, lật sang một trang mới.

"Sách gì...?" Giọng điệu của hắn kéo dài, ghé người sát lại gần để thăm dò.

Nhìn vài lần, cảm thấy vô vị, hắn ngồi trở lại, kéo gối của tôi lại mà vùi mặt vào, nói với giọng ngột ngạt bên trong gối: "Lư Phái!"

"Ừm?" Tôi giả vờ phối hợp.

Hắn "xuy" một tiếng, rồi im lặng.

Một lát sau, lại hét lớn một tiếng: "Lư Phái!"

"Hửm?"

Hắn vẫn vùi đầu vào gối, cuối cùng đứng thẳng lên, với mái tóc lộn xộn ở trên đầu, đôi mắt sáng bóng. Hắn như không thể chịu nổi nữa mà hét lên: "Cậu hứa là sẽ vẽ cho tớ mà!"

Biểu tình kia cực kỳ giống như một cậu bạn nhỏ, một giây sau sẽ lăn lộn gây sự một cách vô lý.

Tôi không thể không cười: "Tớ đang vẽ mà, thực sự đang vẽ."

"Ở đâu... a..." Hắn có chút nóng nảy vươn cổ nhìn lung tung.

"Tớ giấu đi rồi." Tôi thành thật trả lời.

"Giấu ở đâu?" Hắn đứng lên, xem ra lại bắt đầu muốn tìm kiếm.

Tôi cảm thấy tính cách này của hắn là không thể thay đổi, tôi giữ hắn lại nói: "Tớ nói này đồng chí Nha Nha, sớm muộn gì cũng là của cậu, vội vàng tìm kiếm để làm cái gì."

"Tớ muốn xem cậu có phải là lừa tớ hay không! Lư Phái, điểm tín dụng của cậu trong lòng tớ sắp tụt đến số âm luôn rồi!"

"..." Tôi vội vàng cứu lấy điểm tín dụng bấp bênh của mình, vỗ ngực cao giọng nói: "Tớ thề với cái bóng đèn, lần này tuyệt đối không lừa cậu!"

Hắn nhìn chằm chằm tôi trong vài giây, có lẽ không nhìn thấy sơ hở trên mặt, nên mới vỗ mạnh vào trán tôi một cái: "Không được lừa tớ!"

Tôi cười theo hắn: "Được được được."

Chỉ một lát sau, hắn lại nói: "Phải dụng tâm mà vẽ!"

"Được được được!" Tôi khom lưng cúi đầu: "Tuân lệnh đồng chí Biên!"

Gần Tết Nguyên Đán, tôi được gởi về nhà ông bà nội. Khi không có việc gì để làm, tôi liền một mình ở trong căn phòng nhỏ tô tô vẽ vẽ. Mất nửa tháng, bức tranh cuối cùng đã được hoàn thành.

Khi tôi đắm mình vào trong âm thanh xột xoạt do tiếng bút va chạm trên giấy phát ra, những rắc rối trước đó tạm thời bị tôi bỏ ra sau đầu. Nhưng khi một mình nằm ở trên giường, tôi vẫn nhớ như in chạng vạng tối hôm đó, ánh mắt của Lưu Dương từ trên cao nhìn xuống thân ảnh tôi đang lom khom ôm lấy cái bụng vừa mới bị đánh của mình.

Hắn nghĩ gì về chuyện tôi thích Biên Nham? Phản cảm? Buồn nôn? Cảm thấy khinh thường tôi? Mỗi một giả thiết đều làm cho tôi buồn bực đến khó chịu.

Vào đêm giao thừa, người lớn và trẻ nhỏ trong nhà ngồi quanh bàn, vừa xem TV vừa làm sủi cảo. Tôi vụng về gói được mấy cái sủi cảo hình thù kỳ lạ thì đã bị mẹ cầm gậy đuổi sang một bên. Tôi đành du thủ nhàn rỗi ngồi ở một góc mà xem Xuân Vãn.

Khi người dẫn chương trình vui vẻ ngân câu đối, điện thoại di động của mẹ tôi đột nhiên vang lên.

Bà nhặt khăn, lau bàn tay dính đầy bột mì, hướng tôi mà kêu: "Phái Phái, điện thoại di động của mẹ ở trong túi, con cầm giúp mẹ lại đây."

"À..." Tôi đứng dậy đi vài bước, lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho mẹ, lại ngồi xuống sofa bên cạnh.

Ai ngờ vừa mới nhận lấy điện thoại mẹ lại "Này" một tiếng, vẻ mặt tươi cười nói: "Được rồi, đứa nhỏ ngoan thật hiểu chuyện." Liền đưa điện thoại cho tôi: "Phái Phái, Lưu Dương tìm con."

Lưu Dương? Trái tim nhất thời lại bị treo ngược lên, tâm tình nhàn nhã vừa rồi trong nháy mắt tan sạch sẽ. "À..." Tôi nhận lấy điện thoại di động, bước nhanh ra ban công, mới lên tiếng hỏi: "Alô, Lưu Dương?"

Bên kia "Ừm" một tiếng, dừng một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Xem Xuân Vãn... còn có thể làm gì." Tôi cố ý nói với ngữ điệu giả bộ thoải mái: "Làm sao vậy? Chúc tết tớ hả?"

Hắn ở bên kia lại im lặng. Thời điểm hai người ở trong điện thoại không lên tiếng, thời gian tựa hồ trở nên vô cùng khó chịu.

Xa xa, không biết nhà ai bắn pháo hoa mang theo một thanh âm cao vút vụt qua đỉnh đầu, lao thẳng lên trời rồi nổ tung.

Tôi thở dài, đang tính tùy tiện nói cái gì đó để xoa dịu sự im lặng kì dị này. Vừa định mở miệng, đầu dây bên kia rốt cục cũng lên tiếng: "Ài, Lư Phái, cậu nói xem rốt cuộc chuyện của cậu là như thế nào a."

"Tớ đã nói rồi." Tôi đặt một cánh tay lên lan can, nhìn pháo hoa đang nổ tung trên bầu trời đêm. Trái tim đột nhiên trở nên bình tĩnh: "Tớ thích Biên Nham."

"Biên Nham là con trai a, cậu, cậu..." Hắn lắp bắp vài tiếng mới thuận lợi nói ra: "Lư Phái, có phải cậu coi Biên Nham thành con gái không? Biên Nham rất đẹp, nhưng hắn là con trai..."

"Tớ đương nhiên biết hắn cũng có trái ớt." Tôi ngắt lời Lưu Dương: "Chuyện cậu rối rắm tớ cũng đã rối rắm cách đây tám trăm năm trước rồi."

"Không phải!" Lưu Dương có chút nóng nảy: "Lư Phái, rốt cuộc cậu bắt đầu cái kia kia là từ khi nào... thích Biên Nham á?"

"Thì lần thi chuyển cấp xong đó, lúc bốn người chúng ta cùng nhau xem phim cấm, cậu chắc còn nhớ rõ đi." Tôi nhìn vào trong phòng hai lần, hạ thấp thanh âm tiếp tục nói: "Tớ đối với con gái... cái đó... không có phản ứng, cậu hiểu phải không?"

"..." Bên kia lại không nói lời nào, trầm mặc càng lâu.

"Mẹ nó!" Tôi nhịn không được nóng nảy mắng một câu tục tĩu: "Chuyện chỉ có như vậy, không có gì để nói. Lưu Dương, cậu xem làm sao thì làm đi, tớ cúp máy đây, ngoài này lạnh quá."

"Đừng cúp máy!" Hắn ở bên kia cao giọng gấp gáp gầm nhẹ: "Lư Phái! Cậu đừng có cúp máy!"

"Vậy rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Tôi nhẫn nại hỏi.

"Tớ nói... Lư Phái, tớ nói." Trong điện thoại truyền đến một trận tiếng bước chân nóng nảy: "Cậu có thể sửa được không? Lúc đó phim kia chúng ta xem quả thật diễn viên không được đẹp, lần sau chúng ta đến tiệm net xem cái đẹp mắt một chút..."

Tôi dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ tớ ngốc à? Sao có thể chưa thử qua a?"

"Vậy... vậy có lẽ những phim đó đều quá không chân thật đi?" Hắn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung trong điện thoại: "Lư Phái, một nữ sinh trong lớp của tớ đặc biệt thích cậu. Trước đây tớ đã từng kể với cậu đó, dạo này cô ấy vẫn luôn hỏi thăm chuyện của cậu. Bộ dạng rất đẹp, không khác gì Biên Nham, nếu không cậu thử nói chuyện với cô ấy một chút?"

"...... Tớ thực sự cúp máy đây."

"Ta thao, ngươi đừng có mà cúp máy!" Có thể bức cho lưu Dương ngày thường lịch sự văn nhã mắng ra vài câu tục tĩu, tôi thật có chút buồn cười. "Mấy ngày nay tớ đặc biệt rất loạn, nhớ tới cậu liền loạn. Bài tập nghỉ đông của tớ cũng chưa đụng được mấy chữ!"

"Phốc——" Tôi không nhịn được, nằm sấp trên lan can cười rộ vào điện thoại.

Hắn nghe thấy tôi cười, ở bên kia có chút tức giận mắng tôi hai câu. Rốt cục cũng nhịn không được, tức giận đến bật cười vài tiếng. Bầu không khí cuối cùng đã trở lại bình thường, nhưng kéo dài đến cả nửa buổi cũng không ai có thể thuyết phục được ai.

Bất quá, đến cuối cùng hắn cũng thả lỏng, nói hắn muốn suy nghĩ lại, nói hắn cần thêm thời gian để tiêu hóa. Chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức hiện tại của hắn. Trước khi cúp điện thoại, hắn lại nói thêm một câu: "Người làm nghệ thuật các cậu thật đúng là không đi theo con đường bình thường mà."

Trong phòng, mẹ tôi bắt đầu gọi tôi đến để phụ bưng sủi cảo. Tôi lớn tiếng trả lời "Tới ngay ạ!" rồi quay đầu lại đối mặt với điện thoại, nghiêm túc nói: "Lưu Dương, cậu cứ suy nghĩ đi, không cần biết cậu có hiểu hay không, có tiếp thu được hay không thì tớ vẫn là như vậy. Nhưng việc thông cảm và chấp nhận của cậu đối với tớ lại vô cùng quan trọng."

"Ừm, ừm... Được!" Hắn cư nhiên lại có chút lắp bắp: "Tớ, tớ sẽ cố gắng."

"Vậy tớ cúp máy đây, chúc mừng năm mới nha." Tôi cười vang, sau đó cúp điện thoại, như trút được gánh nặng. Tôi nhìn đám trẻ lớn nhỏ ầm ĩ ở dưới lầu, hít sâu một hơi, rồi khoan khoái thở ra.

Tôi cảm thấy trong mấy ngày nay, chưa có lúc nào tâm trạng tôi lại tốt như lúc này.

——

Gần như tất cả những người thân ở dưới quê đều đến thăm. Đến mùng sáu tết, tôi theo ba mẹ trở lại nhà.

Trước khi lên lầu đưa bức tranh cho Biên Nham, tôi lại đem ra ngắm nghía, tỉ mỉ đánh giá một lần nữa.

Tôi đột nhiên có chút không tự tin, cảm thấy dường như cũng giống như tất cả những bản phác thảo tôi đã vẽ trước kia. Tôi bắt đầu nghi ngờ có nên đem bức vẽ này đi tặng hay không, có khi nào hắn sẽ không thích.

Thành thật mà nói, nó thậm chí không phải là một cảnh thực, chỉ là một khung ký ức đã được tô điểm và thời gian có phần bị bóp méo.

Nhìn chằm chằm vào bức vẽ một hồi, cuối cùng tôi cũng dời tầm mắt, cuộn bức vẽ lại, đặt vào trong ống tranh. Sơn cố định(*) cũng sớm đã phun kĩ, thời gian đáp ứng hắn cũng đã đến, lúc này lại giở quẻ do dự sẽ có thể khiến cho điểm tín dụng của tôi trong lòng Biên Nham hướng thẳng đến âm vô cực.

(*Sơn cố định: thật sự không biết thuật ngữ chuyên dùng là gì, chỉ biết đây là một loại sơn trong suốt, phun phủ lên những bức tranh để nét vẽ không bị lem, nhòe hay phai màu theo thời gian.)

Tôi lộp bộp chạy đến trước cửa nhà Biên Nham, gõ lên cửa vài cái. Bên trong truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vàng, tựa hồ như là đang chạy tới.

Ngay sau đó cửa mở. Biên Nham từ bên trong thò đầu ra, ánh mắt cười cong cong: "Đến báo cáo kết quả công tác à?"

"Không phải." Tôi bày ra một khuôn mặt áy náy, giấu ống tranh ở sau lưng: "Tớ đến để xin gia hạn."

"Cậu diễn sâu thật đấy." Hắn vòng người qua, vươn tay giật lấy ống tranh từ sau lưng tôi: "Thoát vai được rồi!"

Tôi cười hì hì đi vào, trở tay đóng cửa lại: "Cậu ở nhà một mình thôi sao?"

"Ừm, ba tớ đi dạo phố với mẹ rồi!" Hắn bước đến bàn học trong phòng mình, ngẩng đầu hỏi tôi, bộ dáng hưng phấn nóng lòng muốn xem thử: "Tớ có thể lấy ra xem ngay bây giờ không?"

Tôi ra vẻ bình tĩnh mà gật đầu, kỳ thật trong lòng đang thấp thỏm muốn chết.

Bức vẽ được Biên Nham rút ra từng chút một từ trong ống tranh, tôi ở một bên quan sát biểu hiện của hắn.

"Tớ mở nha?" Biên Nham nhìn lên hỏi tôi một lần nữa.

Tôi phất phất tay về phía trước, ý bảo hắn cứ tự nhiên.

Hắn với vẻ mặt chờ mong, chậm rãi đem bức phác họa kia mở ra, trải trên bàn.

Đầu tiên hắn nhẹ nhàng "Òa" lên một tiếng, lại ngắn ngủi cắn môi một chút. Ánh mắt cong lên, con ngươi đen nhánh trái phải xoay tròn đánh giá bức họa trước mắt, thoạt nhìn bộ dáng rất vui vẻ.

Cái lò xo trong lòng tôi đang bị kéo chặt thoáng cái liền buông lỏng, bắn trở về lại vị trí ban đầu. Tôi vụng trộm ở sau lưng hắn nắm chặt nắm đấm hướng trong không khí vung một chút, nhiệm vụ hoàn thành, viên mãn!

Hai tay tôi chống lên bàn, quay đầu hỏi Biên Nham: "Được chứ? Đồng chí Biên Nha Nha."

Hắn một bộ rõ ràng rất vui vẻ, lại không dám biểu hiện quá vui vẻ, quả thực làm cho lòng hư vinh của tôi đạt được thỏa mãn cực lớn.

Tôi đưa lưng tựa vào bàn: "Có phải là có quá nhiều lời tán dương, nhất thời không biết phải nói như thế nào rồi không?"

Biên Nham hiếm khi không để ý đến câu trêu chọc của tôi, chỉ vào giữa bức tranh hỏi: "Đây là tớ à?"

"Ừm." Tôi gật đầu: "Không giống sao?"

Hắn mở to đôi mắt của mình: "Tớ cũng thật đẹp a."

"......"

"Tại sao tớ lại quay đầu lại?"

"...... Ách, chính là cảm thấy tư thế này rất đẹp, càng làm tôn lên tỷ lệ cơ thể của cậu một chút." Tôi nhất thời bịa chuyện ứng phó.

"À..." Hắn đăm chiêu gật đầu, lại nhìn chằm chằm bức tranh, khóe miệng kéo lên một độ cong rất đẹp.

"Ai, Nha Nha." Tôi đem cánh tay đặt lên vai của Biên Nham.

"Ừm?"

"Nếu thật sự thích như vậy thì cũng đừng kìm nén chứ." Tôi vỗ vỗ vai hắn: "Ài, cứ nhiệt tình mà thể hiện đi. Đừng sợ mất mặt, anh đây không ngại đâu!"

Mặt hắn đỏ lên, có chút quẫn bách mà trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó cầm lấy đồng hồ báo thức nhỏ đặt trên bàn: "Hình như đến giờ cơm rồi phải không? Có phải mẹ cậu gọi cậu xuống ăn cơm không?"

Tôi liếc nhìn đồng hồ: "... Không, mới mười giờ rưỡi."

"Tớ nghe mà, mẹ cậu vừa mới gọi cậu a." Nói xong liền đẩy tôi ra ngoài.

Tôi bị đẩy ra khỏi cửa, bán tính bán nghi nói: "Không, sao tớ không nghe."

"Tớ nghe mà, mau về nhà đi." Hắn mở cửa, đẩy tôi ra ngoài.

Đằng sau cửa truyền đến tiếng bước chân chạy lịch phịch, sau đó tôi nghe thấy một tiếng "ầm", dường như hắn đóng cửa phòng luôn rồi.

Tôi nhìn cánh cửa bị đóng chặt mà sờ sờ đầu, nghĩ vừa rồi thật sự không nên tiện miệng mà nói ra câu kia, làm cho giờ bị đuổi ra ngoài.

Bất quá hắn thích là được, tôi ngâm nga bài hát một đường nhảy nhót xuống lầu thầm nghĩ, hắn nhìn rất vui vẻ nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.