Như Mộng Lệnh cách hành lang mà Tống Hi gặp Nhiếp Dịch không xa, lúc họp xong thì cũng đã khuya, từ phòng họp đi ra, bộ phận Giải Trí cho người dẫn họ xuống lầu.
Đối phương nghe họ kể về quá trình tìm phòng, cười cười tỏ vẻ đã nghe qua không biết bao nhiêu lần oán giận: “Nhiều người đến đây là lạc, cứ như mê cung vậy, trước kia còn có người vừa chuyển tới mà tìm muốn rụng chân luôn cơ, không tìm thấy phòng đành phải gửi vị trí cho bọn tôi đi đón cậu ta, lúc đến nơi còn thấy cậu ta khóc thút thít nữa đó.”
Trình Tiêu nghe mà cười như điên.
Đột nhiên Tống Hi lại nhớ đến ban nãy Nhiếp Dịch cười cô, chính là chuyện lúc nhỏ đi lạc.
Thật ra không phải cô đi lạc đâu, mà là cố ý bỏ nhà đi bụi.
Lần đó Tưởng Mạn trào phúng cô, cô chịu không nổi mới dọn đồ đạc, sách vở vào cặp rồi chạy ra khỏi biệt thự.
Lúc ấy là kỳ nghỉ đông, cô đến nhà họ Tống cũng đã nửa năm rồi.
Gần biệt thự giao thông không đông đúc, cô chạy ra cổng rồi đi thật lâu, thật lâu mới gặp được một xe taxi, vẫy tay nói với tài xế mình muốn đến thị xã Nam Bình.
Đó là nơi mà trước kia cô và mẹ Trần Cẩn Du đã ở, tài xế nghe đấy là một thị xã ngoại ô, liền tỏ vẻ nếu đi qua đó thì cần phải trả thêm tiền.
Tống Hi lo lắng nhà họ Tống sẽ tìm cô về nên đồng ý rất nhanh, cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445774/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.