Tống Hi báo cảnh sát xong, lại gọi cả bảo vệ nhưng vẫn không được trợ giúp, nhìn thấy mấy kẻ kia còn có ý định đánh lên mặt Trình Tiêu, cắn răng vọt vào trong.
Cô che chắn trước người Trình Tiêu, quay đầu nghiêm khắc và sắc bén, nói: “Cảnh sát sắp đến rồi, mấy người mà đánh tiếp, thì đừng hòng chạy!”
“**! Dám báo cảnh sát! Mày tưởng bố sợ mày à!” Một giọng nói lanh lảnh của tên đàn ông nào đó vang lên, vừa chửi vừa nhấc chân đá lên người Tống Hi.
Tống Hi thét lên một tiếng, kiên cường chịu đựng.
Kẻ đó còn muốn đá thêm một cái, bất thình lình vang lên tiếng cảnh sát ở sau lưng: “Gì đây?! Dừng tay!”
Tên cầm đầu không nghĩ cảnh sát lại đến nhanh như vậy, chửi thề một tiếng rồi quay người bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Cảnh sát khu vực này đêm nay vừa nhận được một cuộc gọi tố cáo ở club lân cận, lúc Tống Hi gọi đến thì cũng vừa đúng lúc họ giải quyết xong bên kia, chân không ngừng nhịp chạy qua đây luôn.
Thấy cảnh sát chạy theo bắt người, Tống Hi mới nhanh chóng đi đến nhìn Trình Tiêu.
“Trình Tiêu, tỉnh mau!”
Trình Tiêu người toàn mùi rượu, say lắc lư, bị cô đẩy vài cái đụng trúng chỗ đau, hầm hừ vài tiếng, trợn trừng mắt nhìn, thấy người nọ là Tống Hi thì kêu một tiếng, rồi lại mê man.
Cũng may hôm nay cậu mặc một chiếc áo lông dài, thêm quần áo trong nữa, nên vết thương không hẳn là nghiêm trọng cho lắm, còn có bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445770/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.