Đoạn đường kế tiếp, Nhiếp Dịch theo sát cô trượt xuống, dạy cho cô cách đổi hướng trượt, cách ngừng lại, và cách tạo lợi thế.
Cả quá trình nhiệt độ trên gương mặt của Tống Hi không dịu lại chút nào.
Bữa cơm tối, Nhiếp Dịch và Thẩm Đình đi cùng nhau.
Nhiếp Minh Châu kinh ngạc, “Chú nhỏ, không phải chú nói có việc bận sao?”
Tống Hi ngồi cạnh chột dạ ngẩng đầu nhìn Nhiếp Dịch, lại thấy nét mặt anh hờ hững thờ ơ đang đảo mắt qua.
Rồi nghe anh đè giọng, trả lời: “Giải quyết được rồi.”
Tống Hi: “…….”
Trời lạnh đi, mấy người chọn một quán lẩu chính tông gần đấy.
Thẩm Đình cố ý ngồi cạnh Tống Hi, ân cần giơ đũa lên hỏi cô ăn gì đặng gắp giúp cô.
Tống Hi được anh ấy săn sóc mà ngượng ngùng.
Nhiếp Minh Châu lại trêu ghẹo: “Nếu không phải em biết anh đã đính hôn với chị của Hi Hi, thì em đã tưởng anh có ý với Tống Hi nhà em đó!”
Thẩm Đình ôi chao một tiếng: “Em thì biết cái gì, sau này Tống Hi là em gái của anh, anh không đối tốt với em ấy thì tốt với ai đây?”
“Với em này,” Thẩm Hành Chu dời đũa sang, “Em là em họ của anh đấy!”
Tống Hi ngồi bên cạnh Thẩm Đình và Nhiếp Minh Châu, câu này rất có hàm ý, không hề có ý định giữ phép lịch sự, mình Thẩm Đình dính đau thương tiếp.
Thẩm Đình phất tay: “Em là một thằng con trai, hóng hớt cái gì?”
Nhiếp Minh Châu thấy Nhiếp Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445763/chuong-14.html