Tống Hi nằm dính lên người Nhiếp Dịch, bốn mắt nhìn nhau, hai ánh mắt quyện vào như thể chỉ cảm nhận được tiếng tim đập và hô hấp lúc nông lúc sâu, gợn sóng tràn đến đáy mắt, mang theo từng đợt, từng đợt sóng.
Cô, có thích Nhiếp Dịch không?
Sao có thể không thích được chứ.
Nhưng hiện thực bày ra trước mắt, không thể thích.
Tống Hi nhận sự dạy dỗ của Tống Thạch trong nhiều năm, nỗ lực tiến lên, tuy cô không phóng khoáng và hoạt bát, nhưng được cái rất hiểu chuyện, cũng không câu nệ với những quy tắc cũ kĩ.
Chỉ có duy nhất một chuyện là cô không thể vượt qua được.
Có đôi lúc cô tưởng tượng, hàng trăm hàng triệu đứa con ngoài giá thú được sinh ra, nhưng bọn họ vẫn được nhận hạnh phúc đấy thôi, nên cô rồi cũng sẽ có được.
Vậy nên trong cuộc sống, cô cũng như những người bình thường rất trông chờ và luôn hướng đến tương lai.
Chờ mong được trở thành một người bình thường, đi làm rồi tan tầm, có duyên ắt sẽ tìm được một người cũng bình thường như cô, không bận tâm đến thân phận của cô, người ấy sẽ có chút thích cô, cô cũng có hảo cảm với người ấy, rồi kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời bình đạm cho đến già.
Người bình thường luôn xét nét về xuất thân và nhân phẩm của đối phương, chứ đừng nói đến những ai có gia thế hiển hách.
Có một câu mà Tưởng Mạn nói rất đúng, là cô đừng mơ mộng hảo huyền.
Ba của Thẩm Hành Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445704/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.