Tớ sẽ nói với bé rằng, con có thể theo đuổi tình yêu của mình, nhưng đừng hèn mọn và mù quáng như mẹ thế kia, có mẹ làm hậu phương cho con, con mãi mãi phải tự tin và dũng cảm lên
Biên tập: Min
Năm 92, nhà nước vẫn đang thống nhất phân công việc cho các sinh viên đã tốt nghiệp, Đường Nhụy nhớ rất rõ khi tốt nghiệp Trần Cẩn Du được phân đến cục giáo dục, nên cô ấy những tưởng, tuy rằng điều kiện gia đình của Trần Cẩn Du không tốt nhưng kiếm được một người bạn trai ưu tú, và một công việc không tệ thì cũng không đến nỗi khổ tận cam lai.
Nào ngờ đâu vài năm sau gặp lại, Trần Cẩn Du ấy thế mà lại trở thành một nhân viên phục vụ khách sạn.
Lúc ấy Đường Nhụy đang ngồi với họ hàng, nhìn thấy Trần Cẩn Du bưng đồ ăn vào thì suýt nữa đã mất khống chế kêu thành tiếng.
Trần Cẩn Du cũng thấy cô ấy, dời mắt đi trốn tránh, nhưng rồi vẫn nhìn cô ấy khẽ cười.
Cả bữa ăn, nụ cười thân thiện nhưng miễn cưỡng ấy của Trần Cẩn Du cứ hiển hiện trước mắt Đường Nhụy, khiến cô ấy kìm lòng không đặng đi ra ngoài tìm cô.
Lúc ấy Trần Cẩn Du đang thay ca với người khác, nói phải đi đón bé cưng về nhà.
Đường Nhụy đi vào tìm thì vừa lúc nghe thấy, gọi cô từ sau: “Cẩn Du ơi!”
Bóng người của Trần Cẩn Du cứng đờ đi, nhưng vẫn xoay người lại, vẻ mặt hiện lên ý cười rất nhạt, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445666/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.