Chương trước
Chương sau
Dịch giả: xoxASAxox
【Phía tây Aslan; Biên giới; Tháp Thành Josephine 】

Đêm đã rất khuya.

Đèn dầu trong cả tòa dịch trạm gần như đều đã tắt. Chỉ còn lác đác mấy cửa sổ còn mơ hồ lộ ra chút ánh sáng.

Ngải Âu Tư nằm trên giường, không cách nào đi vào giấc ngủ. Trên cái giường bên cạnh hắn, Gilgamesh mặc áo tơ mỏng dán sát thân mình, nghiêng người ngủ say. Chân y thon dài, một đầu gối cong lên, chăn đắp gần đến bụng, áo tơ mở lộ ra mấy phân ngực rắn chắc, trong ánh lửa nhảy nhót thoạt nhìn như phát ra ánh đồng trơn nhẵn.

Gương mặt y thoạt nhìn thả lỏng mà lại trầm tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào -- nhưng Ngải Âu Tư biết, y hẳn chưa hoàn toàn đi vào giấc ngủ, vì củi trong lò sưởi trên tường đã chát gần hết, ánh lửa lúc này lại không chút yếu bớt, nhất định là Gilgamesh dùng hồn lực duy trì. Có điều, nếu như lúc y đi vào giấc ngủ cũng có thể làm được thế này, nói vậy thật sự đáng sợ.

Ngải Âu Tư từ trên giường đứng dậy, đi tới bên cửa sổ. Hắn vươn tay đẩy cửa sổ ra, muốn hóng chút gió lạnh để bản thân tỉnh táo một chút. Thế nhưng, hắn vừa mở cánh cửa gỗ, đã nhìn thấy tường đá rắn chắc, cùng mặt đá bên ngoài dịch trạm tự nhiên kết nối cùng một chỗ. Ngải Âu Tư quay đầu lại nhìn cửa lớn của gian phòng, không cần đoán, cửa phía sau nhất định cũng đã biến thành một bức tường đá rồi.

Gian phòng này, không biết lúc nào, cũng đã bị Gilgamesh biến thành một căn phòng đá hoàn toàn che kín. Nhưng lò lửa vẫn hừng hực thiêu đốt như cũ, ngọn lửa thỉnh thoảng phát ra lay động, hình dạng giống như bị hơi gió gợi lên. Xem ra Gilgamesh còn khéo léo để lại mấy lỗ thông khí.

Ngải Âu Tư cúi đầu thở dài. Thiên phú như vậy quả nhiên là quá mạnh mẽ rồi.

Có điều, với năng lực của Ngải Âu Tư mà nói, đừng nói một bức tường đá như vậy, dù là tường đồng vách sắt, hắn muốn xông ra, cũng là một chuyện dễ dàng. Thế nhưng nhất định sẽ đánh thức Gilgamesh, lại càng sẽ náo động trấn nhỏ nơi biên thuỳ này, hắn một đường che mặt, che dấu tung tích đến tận đây, không muốn vì vậy mà uổng phí. Huống chi, hành trình tiếp theo mới là quan trọng nhất, không cho phép có bất kỳ sai lầm nào, cho nên, hắn không muốn mạo hiểm.

Ngải Âu Tư quay đầu trở lại, nhìn một chút Gilgamesh đang mơ ngủ, trên gương mặt ngủ say của y, mơ hồ lộ ra một tia mỉm cười như có như không. Vương tước mạnh nhất Aslan trong truyền thuyết này như một cơn mê màu đen.

【Phía tây Aslan; Cách Lan Nhĩ Đặc; Trung tâm】

Tiếng kim loại va chạm.

Tiếng tường đá trong hang động vỡ vụn.

Trong không khí thỉnh thoảng xẹt qua tia sáng chớp nhoáng, giống như tia chớp ngắn ngủi, trên tường đá bị bổ ra từng vết khắc sâu sâu cạn cạn. Lưỡi đao không khí vô hình giống như lưỡi hái tử thần, lúc nào cũng chờ cắt lấy đầu.

Sóng hồn lực cuồn cuộn khuấy động qua lại trong không gian nhỏ hẹp dưới lòng đất, Quỷ Sơn Liên Tuyền và Thần Âm dựa trên tường đá bên cạnh, khí huyết bị hồn lực mãnh liệt chấn động đến cuồn cuộn, hai người đều là người bị thương yếu ớt, dưới chấn động của hồn lực to lớn này, dần dần ngay cả sức lực đứng vững cũng không có.Thần Âm còn đỡ, cùng lắm chỉ là bị niêm phong tước ấn, mạch hồn vẫn hoàn hảo như cũ, tổn thương trên thân thể cũng đều là tổn thương da thịt, nhưng đối với Quỷ Sơn Liên Tuyền, mạch hồn toàn thân đứt từng khúc mà nói, cảm giác giờ phút này sống không bằng chết. Nàng khom lưng, co rúc trên mặt đất ẩm ướt, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi đỏ thẩm. Đối với hồn thuật sư mà nói, nếu có hồn lực đến từ bên ngoại chấn động, hồn lực bên trong thân thể cũng nhất định sẽ sôi trào, cùng bên ngoại hô ứng, đây là một hệ thống tự bảo vệ gần như bản năng. Thế nhưng, hồn lực cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể lại bị hồn mạch đứt vỡ thành mảnh nhỏ ngừng trệ, mỗi một điểm tạm dừng đều phát ra đau đớn giống như xé rách, đau nhức to lớn giống như cả tấm sắt lớn đập lên thân thể, gần như khiến Liên Tuyền hôn mê đi.

"A Khắc Lưu Khắc, hai người bọn họ sắp không kiên trì nổi rồi." Kỳ Linh vừa dùng ống tay áo lau máu tươi bên mép Quỷ Sơn Liên Tuyền, vừa dùng tay còn lại đỡ sau ót Thần Âm, hướng tước ấn của nàng truyền vào hồn lực cuồn cuộn không ngừng. Trước đó, Kỳ Linh vốn cũng đỡ bên tai Quỷ Sơn Liên Tuyền, chuẩn bị truyền hồn lực cho nàng, hồn lực trong lòng bàn tay Kỳ Linh vừa phát ra, Quỷ Sơn Liên Tuyền liền lập tức phát ra một tiếng thảm thiết "Đừng --",vì lúc hồn lực cuộn trào mãnh liệt của Kỳ Linh tiến vào thân thể nàng càng tăng thêm thống khổ của nàng. Kỳ Linh sợ đến nhanh chóng buông tay ra, không thể làm gì khác hơn là lau máy Liên Tuyền phun ra, bó tay hết cách.

"Ta biết, thế nhưng..." A Khắc Lưu Khắc còn chưa nói hết đã bị tia chớp mào cam gào thét mà tới cắt ngang, công kích của Nghê Hồng trước mắt liên miên không dứt, động tác của hắn sắc bén quỷ mị, thân thể to lớn ở giữa tường đá chật hẹp nhanh chóng nhảy vọt, giống như cái bóng không cách nào thấy rõ vị trí, thỉnh thoảng trong tầm mắt có thể bắt được bóng dáng dừng lại rõ ràng, nhưng theo sau đó chắc chắn là một đòn trời giáng xông tới trước mặt. Hai tay hắn đã biến thành hai thanh đao sắc bén có thể xé nát mọi thứ, A Khắc Lưu Khắc và Thiên Thúc U Hoa dốc hết toàn lực né tránh, vì một khi bị đôi tay này bắt lấy, chắc chắn sẽ ở trong nháy mắt bị xé thành phấn vụn.

"Khí thuẫn!" A Khắc Lưu Khắc hô to một tiếng, tay phải mang bao tay da hươu mở rộng bàn tay đẩy tới trước, không khí phía trước bàn tay y đột nhiên biến ra một tấm chắn hình tròn lóe lên ánh sáng bảy màu, lá chắn không khí vừa tạo ra, hai tay Nghê Hồng như điện đã chụp tới, "Keng --" một tiếng,

Móng tay hắn vẽ lên lá chắn không khí, giống như chụp lên tấm thép trong suốt vô hình.

Hai mắt A Khắc Lưu Khắc nhẹ nhàng híp một cái, khóe miệng mơ hồ mỉm cười nhếch lên, ngón tay y khéo léo động vài cái, lá chắn không khí trước mặt đột nhiên giảm bớt độ dày, hai tay Nghê Hồng bỗng nhiên xuyên qua lá chắn không khí, chụp tới --

Biến hóa tiếp theo đều xảy ra gần như trong tích tắc. Thiên Thúc U Hoa muốn hô to nhắc nhở, cũng đã không còn kịp nữa.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá phức tạp, quá khó để lý giải. Lẽ ra, độ dày lá chắn không khí của A Khắc Lưu Khắc vô cùng lớn, Nghê Hồng không cách nào xuyên thấu lá chắn không khí này, thế nhưng, y đột nhiên giảm độ dày của lá chắn không khí lại, vốn là muốn để hai tay Nghê Hồng tiến sát vào trong lá chắn không khí, sau đó, đột nhiên tăng mạnh chấn động khí lưu xoay tròn, như vậy, hai tay Nghê Hồng giống như bị bỏ vào một máy xay thịt, lượng lớn những dòng khí tạo thành lá chắn không khí này, trong nháy mắt là có thể khiến hai tay của hắn máu tươi đầm đìa. Thế nhưng, A Khắc Lưu Khắc lại cũng không biết, thiên phú của Nghê Hồng có thể khiến bản thân hắn đối cảm giác đau xem như không có, người bình thường lúc bị đao không khí cắt đều sẽ theo bản năng rụt tay về bảo vệ mình, nhưng Nghê Hồng không chút dừng lại, hai tay máu chảy đầm đìa thẳng tắp chụp tới ngực A Khắc Lưu Khắc.A Khắc Lưu Khắc trong nháy mắt bay lui về sau nhưng đã chậm, trên ngực y đã bị cào mấy vệt máu thật sâu, may mà không tổn thương đến trái tim, nhưng bị kéo xuống mấy miếng da thịt, vẫn đau nhức thấu tim.

Nghê Hồng đứng tại chỗ, hai tay hắn bị A Khắc Lưu Khắc cắt ra hơn mười miệng máu thật sâu, dòng máu sềnh sệch dọc theo ngón tay hắn tí tách nhỏ lên mặt đất, trong không gian chật hẹp mùi máu tươi ngày càng đậm hơn. Nhưng trên mặt hắn lại là vẻ mặt hồn nhiên mà lại vô tội, hắn không có đau đớn, không có tức giận, không có sát khí, không có sợ hãi, vẻ mặt hắn êm dịu mà yên tĩnh, giống như từ trong giấc ngủ trưa bị ánh mặt trời chiếu tỉnh lại vậy.

Thiên Thúc U Hoa cầm băng cung trong tay, thân hình rất nhanh chớp động, nàng nắm lấy cơ hội giây phút này hướng Nghê Hồng bắn ra mấy mũi tên mạnh mẽ. Thế nhưng, tốc độ của Nghê Hồng quá nhanh, lóe lên liền biến mất.

A Khắc Lưu Khắc thở dài, lần nữa tiến lên, cùng U Hoa sóng vai chiến đấu.

Cả không gian mờ tối một mảnh tàn ảnh, hơn nữa A Khắc Lưu Khắc lại thường hay ẩn thân, Thiên Thúc U Hoa sợ đánh nhằm A Khắc Lưu Khắc, ra tay có chỗ kiêng dè, cũng không cách nào hoàn toàn thi triển.

A Khắc Lưu Khắc đột nhiên hiện ra trong không khí, hai tay mang theo bao tay của y đẩy về phía trước, một con sóng khí hung mãnh mà lại sắc bén đan xen chém giết đánh úp về phía Nghê Hồng. Dù Nghê Hồng có thiên phú không sợ hãi, thế nhưng, trước hồn lực cận chiến giống như chứa đựng vô số đao khí trong suốt này vẫn không dám trực tiếp nghênh đón, bóng dáng hắn giống như quỷ mị hướng phía sau tránh đi, trong nháy mắt, lại biến thành tia chớp tiến tới, bóng dáng A Khắc Lưu Khắc "Phụt" một tiếng, biến mất trong bóng tối.

"Muốn đi qua, không dễ như vậy!" Thiên Thúc U Hoa trở tay, nhanh chóng khua lên dây cùng vô hình mấy cái, trong không khí đột nhiên "Vút vút vút vút" liên tục vang lên, cửa động đá hẹp dài đan xen, bện ra vô số dây cung lạnh như băng, giống như cái lưới khổng lồ do một con nhện to lớn để lại.

"Ai dô!" Một tiếng hô dở khóc dở cười trong không khí, lập tức, A Khắc Lưu Khắc dùng một tư thế lúng túng hiện ra trong không khí, rất hiển nhiên y đã bị dây cung của Thiên Thúc U Hoa quấn lấy.

"Cái này!" Mặt Thiên Thúc U Hoa đỏ lên, lập tức nổi giận, "Ngươi yên ổn đánh trực diện không được sao, đừng cứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, lủi đông lủi tây như vậy, sao ta biết ngươi ở đâu!"

"Được được được, là lỗi của ta, nhưng ngươi buông ta xuống trước đã..." A Khắc Lưu Khắc cười khổ, thân thể treo lơ lửng trên tấm dưới dây cung, giống như một con bướm bị vướng mạng nhện.

"Phốc --" một thân máu thịt lẫn lộn hô lên.

Trước mắt Thiên Thúc U Hoa, A Khắc Lưu Khắc vừa rồi còn đang hí hửng, trong nháy mắt, vẻ mặt căng chặt đầy thống khổ, sắc mặt y cũng trở nên tái nhợt, lập tức, trên dây cung màu trắng chảy xuống từng giọt máu đỏ tươi. Phía sau A Khắc Lưu Khắc, tay Nghê Hồng đã cắm thật sâu vào vai trái của y.

"Ngươi đừng cử động!" Thiên Thúc U Hoa hô to một tiếng, sau đó, "Phịch phịch phịch phịch " một trận dày đặc bắn nhanh, vô số băng tiễn sượt qua bên tai A Khắc Lưu Khắc, bắn về Nghê Hồng phía sau y, Nghê Hồng tránh thoát thật nhanh.Thiên Thúc U Hoa tiến lên, dùng chuôi cung sắc bén cắt đứt tấm lưới dây cùng trói chặt A Khắc Lưu Khắc, kéo y về lại trong phòng đá. Nàng vừa kéo A Khắc Lưu Khắc máu chảy như suối, vừa xoay người không ngừng hướng phía cửa phòng đá, vẽ ra dày mấy sợi dây cung sắc bén, rậm rạp chằng chịt khóa kín cửa vào. Thế nhưng, nàng biết, những dây cung này ở trước mặt đôi tay như chém giết kia của Nghê Hồng, không chống đỡ nổi bao lâu, vì vậy nàng hô to lên: "Kỳ Linh! Kỳ Linh! Ngươi mau ra cửa chống đỡ một chút, A Khắc Lưu Khắc bị thương rồi!"

Kỳ Linh buông Quỷ Sơn Liên Tuyền, đáp lời tiến lên, tay hắn nắm kiếm lớn, phía sau một trận ánh sáng trắng cuộn trào mãnh liệt, Thương Tuyết Chi Nha hiện ra từ trong không khí, một người một sư tử canh chừng, đứng sau lưng mạng nhện do dây cung bện thành, thường xuyên cảnh giác Nghê Hồng tập kích tới.

Thế nhưng, phòng đá lại một mảnh yên tĩnh.

"Không... không có động tĩnh nữa?" Kỳ Linh quay đầu lại, nhìn thử A Khắc Lưu Khắc nghiêng người dựa vào lên tường đá, đôi môi y không có chút màu máu, thế nhưng vẫn như cũ duy trì một dáng vẻ tươi cười không kiềm chế được.

"Xem ra," Thần Âm vùng vằng đứng lên, vẻ mặt nàng nghiêm trọng nhìn con đường ngoài phòng đá, xa xa, bóng người màu cam kia lặng im đứng sửng trong bóng tối, "Mệnh lệnh Nghê Hồng nhận được cũng không phải muốn tập kích chúng ta, mà là đóng giữ ở phòng đá này, nhiệm vụ của hắn chỉ là canh chừng chúng ta, không cho chúng ta chạy trốn. Cho nên chúng ta lui trở về trong phòng đá, hắn cũng sẽ không lại tiếp tục truy sát nữa."

"Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chờ ở đây, trời vừa sáng, đám người Bạch Ngân Sứ Giả vừa tới sẽ phát hiện chúng ta. Phát hiện chúng ta còn chưa lo, ở đây còn có một người của Phong Nguyên, chết cái, người này còn trộm lấy đồ vật, trộm cái gì không được, trộm một cái quan tài xui xẻo. Nhưng mặc kệ là trộm cái gì, đối với chúng ta mà nói, nói trắng ra, đây chính là tội phản quốc!" Thiên Thúc U Hoa nhìn A Khắc Lưu Khắc nằm nghiêng, lỗ máu sau vai y vô cùng sâu, mơ hồ có thể thấy xương bả vai màu trắng, công kịc của Nghê Hồng luôn luôn ở trạng thái đỉnh cao trăm phần trăm, với hắn mà nói, không có cái gọi ra tây nương tình. Thực sự thật là đáng sợ. Nhưng trên mặt A Khắc Lưu Khắc vẫn là bộ dạng dửng dưng, dáng vẻ tươi cười trên khóe miệng vẫn như như một thái tử quý tộc ngang bướng. Thiên Thúc U Hoa nhìn tới tức giận, nhịn không được "Hừ" một tiếng.

A Khắc Lưu Khắc sắc mặt tái nhợt cười cười, ngang bướng nói: "Xem ra người một nhà vẫn là người một nhà, ta đây một người Phong Nguyên, dù là cùng phe cũng đánh không lại cùng tộc cùng phái, bị người khác hợp sức, một dùng võng trói ta lại, một lại ở phía sau cho ta một vuốt, aizz, số ta thật khổ."

Đôi mắt Thiên Thúc U Hoa mở trừng rất tròn, "Ta còn chưa chê ngươi vướng chân vướng tay đây! Ta đang yên đang lành giương dây cung, mắt ngươi bị mù xông lên, ta có cách gì chứ!"

A Khắc Lưu Khắc ho khan hai cái, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi nhún nhún vai hết cách nói: "Được được được, là ta mù đụng vào." Nhưng y đã quên vai mình bị thương nặng, động tác nhún vai này khiến y đau đến nhịn không được cắn chặt răng."Hai người các ngươi đừng làm ồn nữa." Thần Âm xoay đầu lại, nhìn Thiên Thúc U Hoa nói. "Ngươi biết bày trận vĩnh sinh không?"

Thiên Thúc U Hoa ngẫn ra một chút, mặt lập tức chậm rãi đỏ lên, trong lúc bất chợt tổ ra tức giận khiến tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, nàng giống như con mèo bị đạp đuôi nhảy dựng lên, nói, "Dựa vào cái gì ta phải trận pháp tiêu hao hồn lực như vậy cứu mộ sứ đồ nước khác chứ, ta không làm!"

"U Hoa ngươi đừng làm rộn..." Kỳ Linh vừa muốn mở miệng, Liên Tuyền bên cạnh hắn đã vươn tay, khẽ kéo áo choàng của nàng ta, ám chỉ nàng không cần nói nữa. Kỳ Linh nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên hiểu được, nhất định là U Hoa kế thừa mạch hồn có chỗ thiếu hụt, cho nên, nàng ta mới không thể bày ra trận vĩnh sinh. Mà với nàng ta mà nói, muốn thừa nhận điểm này, thật sự là quá mức sỉ nhục, với cá tính của nàng ta mà nói, nàng ta chắc chắn sẽ không thừa nhận.

"Không sao cả, Kỳ Linh, lấy cái này đổ lên vết thương của ta." A Khắc Lưu Khắc từ trong túi bên hông mình móc ra một bình sứ màu lam nhạt, đưa cho Kỳ Linh!

Kỳ Linh nhận lấy cái chai, mở nút lọ ra, một mùi hương lạnh thấu xương chạy xộc vào khoang mũi.

"Nhanh lên một chút, đừng ngẫn ra, bằng không dược hiệu đều bay hơi rồi." A Khắc Lưu Khắc giục.

"Ưm!" Kỳ Linh nhanh chóng gật đầu, lộn ngược cái chai lại. Hướng lỗ máu trên vai A Khắc Lưu Khắc lay động, thế nhưng, bất ngờ, không có bất kỳ bột phấn hay chất lỏng rơi ra ngoài.

"A Khắc Lưu Khắc, cái này trống không!" Kỳ Linh hươ hươ cái chai trong tay.

Thế nhưng, A Khắc Lưu Khắc thật sự không để ý tới hắn. Y nhắm hai mắt, trên da mơ hồ di động ra vô số hoa văn màu vàng tinh mịn. Kỳ Linh cúi đầu, phát hiện vết thương thấu xương của y đang nhanh chóng khép lại phục hồi.

"Thuốc này... chắc là thể khí." Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn thử bình không trong tay Kỳ Linh, nhỏ giọng nói.

Một lúc sau, trên mặt A Khắc Lưu Khắc dần dần khôi phục màu máu. Y giật giật bả vai trái của mình, một trận tiếng cơ bắp "Răng rắc răng rắc" vang lên, "Tàm tạm rồi."

"Thuốc này là thứ gì, thần kỳ như vậy, cũng thật lợi hại. Có nó, chẳng khác nào có thiên phú vĩnh sinh sao." Kỳ Linh kinh ngạc nói.

"Không đơn giản như ngươi nói vậy. Đầu tiên, thuốc này cũng không dễ làm, dù là ở Phong Nguyên bọn ta, cũng cực kỳ hiếm có. Ta cũng chỉ mang theo bên mình hai chai. Vừa rồi bị ngươi tay chân thô thiển vẩy cả một chai, hiện giờ ta cũng chỉ còn lại có một chai thôi."

"Thuốc này là một chai... không khí sao? Rốt cuộc là cái gì vậy, hiếm lạ như vậy." Kỳ Linh hỏi.

" Phong Nguyên bọn ta có một chỗ thánh địa, tên là thung lũng 'Phong Tân Đạo', trên thung lũng vách đá dựng đứng mọc một loại thực vật, tên là【Tê Phong Thạch Liên】, cách mỗi mấy mùa đông, loại thực vật này sẽ chết héo, năm thứ hai sau đó, hạt giống lại mọc thành cây mới. Lúc Tê Phong Thạch Liên chết đi sẽ tỏa ra một loại chất khí, chất khí này chính là có công hiệu trùng sinh và trị liệu. Bọn ta thu thập chất khí này, sẽ biến thành thuốc trong trong bình này của ta.""Nghe cũng không khó làm lắm..." Kỳ Linh gãi đầu một cái, hắn quay đầu lại nhìn bóng người màu cam vẫn không nhúc nhích trong bóng tối bên ngoài lưới dây cung kia, thoạt nhìn Nghê Hồng tạm thời sẽ không tấn công bọn họ nữa, vì vậy lại thu Thương Tuyết Chi Nha vào trong tước ấn.

"Cái này ngươi sai rồi." A Khắc Lưu Khắc nói đến mình nghề nghiệp của mình, nhịn không được thao thao bất tuyệt, "Đầu tiên, dù Tê Phong Thạch Liên số lượng không ít, thế nhưng, thời gian chúng nó chết héo tỏa ra chất khí là có hạn, hơn nữa lúc chất khí này ở nồng độ thấp, hiệu quả khôi phục trị liệu cũng không mạnh, chỉ có lúc chất khí này đạt được nồng độ vô cùng cao đến tinh khiết mới có thể tạo được tác dụng nhanh chóng sinh ra da thịt như ta vừa rồi. Vì vậy, cần thu thập rất nhiều rất nhiều, nhiều đến vượt lên mức ngươi có thể tưởng tượng chất khí này, sau đó dùng không chế đặc biệt với không khí của Phong Nguyên, ép tất cả chất khí Tê Phong Thạch Liên tỏa ra vào trong một bình nhỏ mới có thể có tác dụng như vậy. Hơn nữa loại thực vật này đều sinh trưởng trên vách đá cao vạn trượng, bọn chúng chết héo cũng chỉ trong chốc lát, trong thung lũng một năm bốn mùa đều đầy gió, chát khí của phong liên vừa tỏa ra liền sẽ bị thổi bay khắp thung lũng, trong nháy mắt liền biến mất. Cho nên, để thu thập được một chút này, ngoại trừ người Phong Nguyên bọn ta. Phỏng chừng không ai có thể làm được.

"Hừ. Có gì đặc biệt hơn người, người Thủy Nguyên bọn ta hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, ta trời sinh đã có thiên phú như vậy, chỉ có thể nói các ngươi chính là số lao lực." Thiên Thúc U Hoa cười lạnh một tiếng, dựa lên vách tường ôm hai tay.

"Thế nhưng, mạch hồn của ngươi có vấn đề." A Khắc Lưu Khắc đứng lên, đi tới trước mặt Thiên Thúc U Hoa, nhìn mặt nàng ta, nhỏ giọng nói: "Mạch hồn trong thân thể ngươi, có rất nhiều chỗ không trọn vẹn, chính ngươi biết rõ điểm này chứ?" Trên mặt A Khắc Lưu Khắc là một loại cảm thông và thương hại nhàn nhạt, khiến gương mặt vốn thản nhiên không kiềm chế được của y bao phủ trong một mảnh dịu dàng như dòng suối ấm áp vậy.

"Ngươi... làm sao ngươi biết?" Dù Thiên Thúc U Hoa khống chế giọng điệu bản thân không có vẻ quá giật mình, nhưng thần sắc khác biệt lộ ra trên mặt nàng đã bại lộ chấn động trong lòng nàng.

"Ngươi đừng quên, ta là bác sĩ đấy." Trên mặt A Khắc Lưu Khắc một lần nữa mang theo dáng vẻ tươi cười, "Vừa rồi lúc chiến đấu, ngươi ở bên cạnh ta, hồn lực của ngươi lưu động vô cùng rõ ràng, cho nên ta cũng có thể cảm nhận được hồn lực lưu động ở trong thân thể ngươi, rõ ràng có trở ngại, hồn lực bị ép thay đổi hướng chảy, vì vậy khiến hồn lực của ngươi cũng không ổn định, cho nên thiên phú của ngươi cũng sẽ phải chịu tổn thương tương ứng, trở nên không trọn vẹn. Vì vậy, dù ngươi mạnh miệng, thế nhưng trong lòng bản thân ngươi nhất định biết, ngươi không bày được trận vĩnh sinh... "

"Cái này không trách nàng ta ..." Quỷ Sơn Liên Tuyền yếu ớt từ dưới đất ngồi dậy, miễn cưỡng dựa lên tường đá lạnh như băng, nàng lau vết máu bên miệng, nhẹ nhàng tiếp lời, "Cha nàng ta là Vương tước cấp sáu tiền nhiệm Silver, U Hoa là lúc mẹ nàng ta mang thai, từ mẹ nàng ta --lúc đó là Sứ đồ cấp sáu -- thừa kế mạch hồn đặc biệt của cha mình, sau khi mẹ nàng qua đời, về tình về lý, U Hoa đều sẽ đương nhiên là người duy nhất được chọn làm sứ đồ cấp sáu, chẳng qua là tình hình lúc đó ở Vĩnh Sinh Đảo vô cùng phức tạp, trong tình huống bất đắc dĩ, Silver đã mạo hiểm ban mạch hồn của ông cho ta.""Ngươi nói cho hắn biết?!" Thiên Thúc U Hoa quay đầu trừng mắt Kỳ Linh, trong ánh mắt rõ ràng đã nổi lên lửa giận, đây là bí mật thuộc về gia tộc nàng. Cũng là thứ nàng tới nay không nhắc với người khác nhất.

"Dĩ nhiên không phải! Sau khi ngươi nói với ta, ta chưa từng nói với bất cứ ai!" Kỳ Linh vội xua tay.

"U Hoa, là phụ thân ngươi Silver nói cho ta biết."Giọng của Quỷ Sơn Liên Tuyền khàn khàn, trong giọng nói vẫn lưu lại máu tụ, "Lúc đó, để giúp ta thoát khỏi đuổi giết của Đặc Lôi Á và U Minh, ông ấy đã ban bộ mạch hồn này cho ta. Trước khi ban ấn, ông ấy nói cho ta biết, trước đó ông cũng chưa từng thử cách hai bộ mạch hồn cùng tồn tại này, ông cũng chỉ là ở trên lý thuyết, cảm thấy uy lực của thiên phú vĩnh sinh, đủ để chữa lành bất luận tổn thương gì trong thân thể. Hơn nữa, trước khi cha ngươi ban mạch cho ta, muốn ta đồng ý với ông một điều kiện..."

"Điều kiện gì?" Thiên Thúc U Hoa lạnh băng hỏi, nàng cắn răng, môi mím đến trắng bệch, trong mắt nổi lên một tầng nước mắt nhợt nhạt.

"Ông nói, bộ mạch này, vốn phải thuộc về ngươi, chỉ là ông có thể vĩnh viễn không thể rời khỏi đảo nữa -- lúc đó, giữa thân thể ông và hòn đảo thật sự đã không thể tách khỏi nhau -- ông bắt ta thề, nếu ông ban mạch hồn này cho ta, như vậy, từ lúc ta tiếp nhận sinh mệnh lực, cũng sẽ đảm nhiệm vai trò bảo vệ ngươi. Ông muốn ta bảo vệ ngươi."

Ánh mắt Thiên Thúc U Hoa dần dần mềm nhũn ra, thế nhưng, nước mắt lưng tròng dâng lên trong mắt nàng lại chạy ra khỏi viền mắt, biến thành hai giọt nước mắt tròn vo, rơi lên gò má nàng. Nàng nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, không cho người khác nhìn thấy vẻ mặt lúc nàng khóc. Cho tới nay, nàng đều chỉ có thể từ trong miệng người khác nghe được mọi thứ liên quan đến cha mình, biết phụ thân là Vương tước Vĩnh Sinh tiếng tăm lẫy lừng trên đại lục Aslan, thế nhưng, từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chưa từng cảm nhận được tình thương của cha. Chỉ là lúc cuối cùng, tình yêu của Silver lại lấy một cái giá tử vong, một cách thức nặng nề như vậy, toàn bộ ban cho nàng. Trong đầu nàng lúc này mãnh liệt các loại tâm tình, cảm động, đau thương, tức giận, oán hận, hồi ức... Các loại tâm tình ở trong lồng ngực tạo thành một chén nhựa cây nóng hổi mà chua xót, rầm rầm chảy vào tim.

"Này..." A Khắc Lưu Khắc đi tới bên cạnh Quỷ Sơn Liên Tuyền, y vươn tay, cách không ở trên vai và cánh tay Liên Tuyền vuốt ve, vẻ mặt y vô cùng chăm chú, "Liên Tuyền, ta biết sẽ rất đau, thế nhưng nếu có thể, ngươi hãy cố hết sức vận hành hồn lực của người một chút, ta quyết định... Ta hiện giờ không nói được, nhưng ta có cảm giác, ngươi vận hành thử một chút, ta kiểm tra thử mạch hồn của ngươi..."

"Được." Quỷ Sơn Liên Tuyền hơi ngồi ngay ngắn lại, lập tức, trên trán nàng liền bất chợt toát ra một tầng mồ hôi mịn. Kỳ Linh nhìn gương mặt nàng yasu nhợt không có chút màu máu nào, biết nàng lúc này đang chịu đựng đau đớn như dao cắt thịt.

"Được rồi, có thể rồi." A Khắc Lưu Khắc rũ xuống hai mắt.

Quỷ Sơn Liên Tuyền nặng nề thở ra một hơi. Nàng giơ tay lên, lau mồ hôi trán, yếu ớt cười cười.

Gương mặt A Khắc Lưu Khắc thoạt nhìn nghiêm túc không thể tả, dưới gương mặt lạnh lùng này của y, che giấu thương xót rõ ràng."Sao vậy?" Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn sắc mặt y, nghi ngờ hỏi tới, "Có vấn đề gì?"

"Có thể ngươi cũng biết," A Khắc Lưu Khắc dừng một chút, giống như đang suy nghĩ đến cùng nên tìm từ như thế nàp, "Silver thật ra đã cùng ngươi 'ký kết' một khế ước chứ? Lấy thân thể ngươi làm giấy, lấy mạch hồn viết lên thân thể ngươi... khế ước."

"Khế ước? Ngươi là chỉ lời thề của ta sao? Cái này đương nhiên, ta biết, nếu ta thề sẽ bảo hộ U Hoa, ta nhất định sẽ làm được, cái này ngươi yên tâm đi." Quỷ Sơn Liên Tuyền khẽ cười, nàng thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi rã rời, gương mặt xinh đẹp giống như đoa hoa đêm chịu mưa lạnh mùa đông.

"Không phải cái này..." A Khắc Lưu Khắc hít sâu một hơi, xoay qua, không đành lòng nhìn Liên Tuyền, "Bất kể người tuân thủ lời thể của ngươi hay không, ngươi đều phải, phải bảo vệ mạng sống Thiên Thúc U Hoa, bằng không... bằng không..."A Khắc Lưu Khắc mở miệng mấy lần, lại không thể nói hết.

"Có ý gì?" Thiên Thúc U Hoa nhịn không được chen vào nói. Mà Liên Tuyền ngồi dưới đất, vẫn như cũ nhìn A Khắc Lưu Khắc, cùng đợi lời tiếp theo của y.

"Nói vầy đi," A Khắc Lưu Khắc thở dài, hắn nhìn cặp mắt xinh đẹp kia của Liên Tuyền, không đành lòng nói, "Nếu Thiên Thúc U Hoa chết, ngươi cũng sẽ chết theo."

"Cái gì." Kỳ Linh và U Hoa đồng thời kêu lên.

A Khắc Lưu Khắc đứng lên, nhìn bọn họ, chậm rãi nói: "Trước đó lúc chiến đấu, ta đã phát hiện mạch hồn của Thiên Thúc U Hoa không trọn vẹn liễu. Lúc đó, ta cũng không biết chuyện Silver ban cho Liên Tuyền mạch hồn này. Vừa rồi lúc ta kiểm tra bộ mạch trong thân thể Liên Tuyền, ta mới phát hiện mối liên hệ giữa nàng và U Hoa. Liên Tuyền ngươi biết không, phần không trọn vẹn trong mạch của Thiên Thúc U Hoa, ở trong thân thể ngươi đều được cường hóa, ngươi nắm giữ phần nàng không có. Thế nhưng, Silver vào lúc ban mạch hồn cho ngươi, cố gắng để lại mấy chỗ kết nối then chốt không ban tặng ngươi, những thứ này, ở trong cơ thể Thiên Thúc U Hoa, đều được giữ lại hoàn chỉnh. Hơn nữa, quan trọng nhất là..." A Khắc Lưu Khắc hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Mạch hồn của Thiên Thúc U Hoa là kế thừa tự nhiên từ trong cơ thể mẹ nàng ta, dù không trọn vẹn, nhưng lại có thể miễn cưỡng độc lập sinh tồn. Nhưng phần trong thân thể ngươi, Silver cố gắng để lại mấy chỗ trống mấu chốt, mấy chỗ này, chỉ có thể tìm được trong cơ thể U Hoa. Ngươi và Thiên Thúc U Hoa cùng sinh tồn, bộ mạch này mới hoàn chỉnh, cho nên, một khi Thiên Thúc U Hoa vừa chết, bộ mạch Vĩnh Sinh sẽ không còn, cũng vì vậy mà sụp đổ... Bản thân ngươi nhất định biết rõ, cho tới hiện giờ không ai có thể dưới sự chia cắt của hai bộ mạch vẫn sống sót, hoàn toàn là dựa vào năng lực trị lành mạnh mẽ của mạch Vĩnh Sinh, hơn nữa lúc này thân thể ngươi lại cấy vào bộ mạch thứ ba, một khi năng lực Vĩnh Sinh không còn tồn tại nữa..."

Dù A Khắc Lưu Khắc không nói tiếp phần sau, nhưng ai cũng biết kết quả là gì.

Phòng đá mờ tối hoàn toàn yên tĩnh. Không ai nói gì. Mọi người bị tin tức đột nhiên xuất hiện này chấn kinh rồi.

"Silver lúc đó có nói với ngươi điểm này không..." Giọng của A Khắc Lưu Khắc có chút khàn khàn, hiển nhiên, y rất không muốn hỏi ra vấn đề này.Quả nhiên, đáp án cùng dự liệu của y giống nhau như đúc. Quỷ Sơn Liên Tuyền lắc đầu, nói: "Không có."

Kỳ Linh bỗng nhiên cắm thanh kiếm xuống đất, mũi kiếm sắc bén cứng rắn "Xoẹt --" một tiếng cắm vào phiến đá trong mặt đất. Tuy hắn rất tức giận, hắn vốn nghĩ Silver vô cùng vĩ đại, nhưng lúc này, hắn lại đột nhiên cảm thấy Silver ích kỷ lại đê tiện. Nhưng vì ông ta lại là cha của U Hoa, làm vậy cũng là xuất phát từ tình thương muốn bảo vệ con gái của một người cha. Cho nên, hắn cũng không tìm được chỗ có thể trút giận. Hắn cảm thấy việc này đối với Liên Tuyền mà nói, quả thật quá không công bằng. Hắn chậm rãi đi tới chỗ Quỷ Sơn Liên Tuyền, lúc ngồi xổm xuống bên chân nàng, hắn vươn tay nắm lấy tay Liên Tuyền, nói: "Liên Tuyền tỷ tỷ, ta sẽ bảo vệ ngươi. Nếu không có ngươi ở trong hồn đồi vẫn giúp ta, ta sớm đã chết ở bên trong. Mạng của ngươi là Silver cứu, hắn cần, chúng ta sẽ cho hắn. Mạng của ta là ngươi cứu, ngươi cần, ta sẽ cho ngươi."

Liên Tuyền nhẹ nhàng nở nụ cười, vành mắt nàng đã nổi lên một vòng màu đỏ, "Thằng nhỏ ngốc, mạng của ngươi chính là của ngươi. Giữ lại cho tốt. Dù không có cái 'khế ước' tất chết này, ta cũng sẽ lấy tính mạng của ta bảo vệ U Hoa. Bởi vì ta từng thề với Silver, nếu cả lời thề mình lập ra cũng không tôn trọng, vậy sống trên thế giới này cũng sẽ không còn bất kỳ tôn nghiêm nào nữa. Vương tước và Sứ đồ chúng ta, cho tới bây giờ đề là chiến đấu vì vinh quang và tín ngưỡng, không phải sao. Lúc ta còn chưa làm Sứ đồ, ca ca Quỷ Sơn Phùng Hồn của ta chính là nói với ta như vậy. Ngân Trần nhất định cũng từng nói với ngươi như vậy chứ?"

Liên Tuyền vỗ vỗ đầu hắn, lại nói: "Hơn nữa, hiện mạch hồn ở trong thân thể ta đều bị chặt đứt, chỉ là đồ bỏ, còn không biết có thể khôi phục hay không đây. Vì vậy, không có gì đáng để đau lòng. Ngươi nói đúng không."

Mũi Kỳ Linh chua xót, nhịn không được nhỏ giọng nấc lên. Dù bên ngoài hắn so với lúc ở Phúc Trạch trước đây thoạt nhìn chín chắn hơn rất nhiều, dáng người cũng cao hơn, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn vẫn là thiếu niên ngây thơ, lương thiện kia.

Thiên Thúc U Hoa thấy Kỳ Linh kéo tay Quỷ Sơn Liên Tuyền, hơn nữa lại còn vì nàng mà khóc, trong lòng nhịn không được, không tự nhiên đứng lên. Nàng đi tới, giơ chân đá lên lưng Kỳ Linh, cao ngạo hất mặt lên, nói: "Ngươi một tên đàn ông, khóc có gì hay? Hơn nữa cũng không phải chuyện gì xấu, cùng lắm là một kẻ chết thay ta, không tốt sao? Dù không cần chết, bình thường đỡ cho ta hai đao, đỡ hai mũi tên và vân vân, cũng không phải rất tốt sao?"

Kỳ Linh bỗng nhiên đứng lên, hắn so với Thiên Thúc U Hoa cao hơn một cái đầu, cho nên, ánh mắt hắn nhìn xuống thoạt nhìn đặc biệt sắc bén, hơn nữa biểu tình của hắn lúc này chăm chú đến mức người khác có chút sợ hãi, Thiên Thúc U Hoa nhịn không được run lên một cái. Kỳ Linh nói: "Thiên Thúc U Hoa, hiện giờ, ta không tính toán với ngươi. Thế nhưng ngươi nghe cho rõ, sau này, nếu ngươi còn nói như vậy với Liên Tuyền, ta nhất định sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt."

Thiên Thúc U Hoa đột nhiên ngây ngẩn cả người, nàng hoàn toàn không ngờ tới Kỳ Linh sẽ nói với mình như vậy, nhưng trong lúc thoáng qua, ngạc nhiên liền biến thành ganh tỵ và tức giận mãnh liệt, nàng giơ tay lên dùng sức đánh một bạt tai lên mặt Kỳ Linh, "bốp" một tiếng, trong phòng đá vắng vẻ, tiếng bạt tai này có vẻ càng thêm lảnh lõt."Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ!" Thiên Thúc U Hoa nhìn trên mặt Kỳ Linh nhanh chóng xuất hiện dấu năm ngón tay, trong lòng mơ hồ có chút hối hận, thế nhưng nàng mạnh mẽ xoay người, hướng bên ngoài phòng đá đi tới."Cản nàng lại, Nghê Hồng còn ở bên ngoài." Liên Tuyền gấp gáp nói, nhưng giọng nói nghe vẫn suy yếu không có lực như cũ.

A Khắc Lưu Khắc đột nhiên xuất hiện trước mặt Thiên Thúc U Hoa.

"Cút ngay!" Thiên Thúc U Hoa hướng về phía A Khắc Lưu Khắc quát.

"Ngươi muốn đi ra ngoài gì chứ? Ngươi đánh không lại người bên ngoài kia. Ngươi không thấy hai lỗ máy trên ngực và vai ta sao? Ta còn biết ẩn thân đây, cũng bị đánh thành như vậy. Ngươi một con nhóc, ngực bị khoét một lỗ... không tốt lắm đâu?" A Khắc Lưu Khắc nháy mắt với Thiên Thúc U Hoa mấy cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo, kết hợp với gương mặt ánh tuấn của y, cùng giọng nói nhẹ nhàng, có sức hút, có một loại sức mạnh vỗ về người khác.

Quả nhiên, Thiên Thúc U Hoa không kích động như vậy, nàng hừ một tiếng, giọng chậm lại, "Người bên ngoài là Nghê Hồng, hắn là bây giờ là Sứ đồ cấp bốn. So với chúng ta lợi hại nhiều."

"Cấp bốn à? Chẳng trách... ta đây đánh không lại hắn. Ngươi cấp sáu, ta cấp bảy, kém mấy cấp đây." A Khắc Lưu Khắc tiếp tục mỉm cười vỗ về Thiên Thúc U Hoa.

Thiên Thúc U Hoa cũng hít một ngụm khí, không tức giận như vừa rồi nữa, "Bất quá lại nói tiếp, chúng ta ở đây còn có hai Vương tước đây! Có điều một Vương tước hiện giờ mạch hồn đứt từng khúc, là một đồ bỏ, mà Vương tước còn lại, từ đầu tới cuối đều là đồ bỏ." Kỳ Linh từ phía xa quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng một cái, không so đo với nàng. "Hơn nữa, chúng ta ở đây còn có một Sứ đồ địa vị cao, Sứ đồ cấp hai Thần Âm, nhưng nàng ta hiện tại hồn ấn bị khsoa rồi, cũng không có cách ra tay ... "

"Ngươi sai rồi."Thần Âm chậm rãi đi tới, nhìn bên ngoài phòng đá.

"Sai rồi? Ngươi không phải Sứ đồ cấp hai sao?" Thiên Thúc U Hoa nghi ngờ hỏi.

"Ta là Sứ đồ cấp hai không sai, thế nhưng, dù hồn ấn của ta không bị khóa, ta cũng đánh không lại Nghê Hồng. Ta từ lúc trên đảo Vĩnh Sinh, lúc cùng hắn truy sát Sơn Quỷ đã biết cấp bậc hồn lực và hồn thuật của hắn vượt xa ta. Thật ra cho tới nay, ta đều cảm thấy hắn và Vương tước Đặc Lôi Á của hắn, thứ hạng hai người bọn họ đều thấp hơn so với thực lực thật sự của bọn họ ... Hay là nói, cho tới giờ, thực lực của bọn họ đều bị đánh giá thấp nghiêm trọng."

"Nhưng hiện giờ Bạch Ngân Tư Tế không phải đã ở trên người ngươi thí nghiệm rất nhiều loại nguyên tố công kích sao, thực lực của ngươi hiện giờ cũng so với trước bay vọt chứ. Vẫn đánh không lại Nghê Hồng?" Thiên Thúc U Hoa không phục nói.

Thần Âm không nói tiếp. Nàng cúi đầu trầm tư một hồi, cuối cùng, vẫn chậm rãi lắc đầu. Không biết nàng lắc đầu là thừa nhận bản thân đánh không lại, hay là nói mình không biết.

"Không thể cứ ở chỗ này, phải nghĩ một chút biện pháp, bằng không trời vừa sáng, mọi người đều sẽ bị bắt." A Khắc Lưu Khắc hai tay ôm trước ngực, dáng vẻ khổ não, y nhìn mọi người trầm mặc, vì vậy tăng cao âm điệu nói, "Như vậy đi, các ngươi theo kế hoạch của ta. Ta bảo đảm các ngươi có thể chạy đi."

"Chạy thế nào? Không phải vừa rồi vẫn đánh đến bây giờ sao, không có phần thắng, đối với Nghê Hồng mà nói, không có chút uể oải, mệt nhọc, đau đớn, tổn thương... Hắn có thể đứng ở đây một trăm năm, đứng đến chúng ta đều biến thành một đống xương." Kỳ Linh vẻ mặt như đưa đám, ngồi trên mặt đất, cự kiếm ném một bên. Hiển nhiên, chiến đấu cường độ cao vừa rồi và biến cố đột nhiên xuất hiện sau đó khiến hắn cũng quên mất hành động quỳ xuống kỳ quái của A Khắc Lưu Khắc vừa rồi."Nghe đây, chờ U Hoa mở lưới dây cung ra, thế nhưng đừng có bất kỳ cử động nào, các ngươi cứ đứng ở cửa phòng đá, không cần đi ra, chỉ cần các ngươi không đi ra, hắn cũng sẽ không hành động, ta sẽ ẩn thân lặng lẽ tới gần hắn, sau đó ta bất ngờ ôm lấy hắn, trong nháy mắt di động vào trong phòng đá, các ngươi nhớ kỹ dựa tường đứng thẳng, chừa cho ta lối đi. Một khi ta kéo hắn vào phòng đá, các ngươi liền nhanh chóng chạy ra ngoài, Thiên Thúc U Hoa, ngươi dùng dây cung che kín cửa động, có thể khóa nhiều bao nhiêu thì khóa nhiều bấy nhiêu. Sau khi các ngươi ra ngoài, lập tức chạy khỏi trung tâm, chỉ cần tới mặt đất, bọn họ nếu muốn lại đuôi theo chúng ta sẽ không dễ dàng như vậy nữa."

"... vậy còn ngươi?" Quỷ Sơn Liên Tuyền nhẹ nhàng hỏi.

"Về phần ta à, các ngươi đừng lo."A Khắc Lưu Khắc vỗ vỗ hai tay, động tác ung dung không thể tả, "Đối với người Phong Nguyên bọn ta mà nói, dù đánh không lại người khác, thế nhưng, người khác muốn bắt được chúng ta, cũng không dễ dàng, đặc tính của gió các ngươi còn không rõ sao, tới không hình đi khống vết. Ha ha ha." A Khắc Lưu Khắc vui vẻ cười, hai hàm răng trắng noãn, khiến y thoạt nhìn cực kỳ anh tuấn.

"Thế nhưng..." Kỳ Linh vừa mở miệng đã bị A Khắc Lưu Khắc cắt ngang.

A Khắc Lưu Khắc nói: "Đừng nhưng mà nữa. Cứ làm như vậy đi! Nhớ kỹ, động tác phải nhanh, hơn nữa, đừng cản đường. Ta không thể bảo đảm ta có thể vẫn ôm lấy hắn. Hơn nữa, ôm một tên đàn ông, rất không được tự nhiên. Nếu như ôm mỹ nữ, ta đã có thể không buông tay rồi. Ha ha."

Kỳ Linh thở dài, "Được rồi. Tự ngươi cẩn thận."

【Phía bắc Đế quốc Nhân Đức; Dinh thự Nhung Hoa 】

Cung điện khổng lồ dưới ánh sao đầy trời chiếu rọi có vẻ yên tĩnh mà lại thần thánh.

Liên miên chập chùng vô số đỉnh nhọn cung điện giống như từng lưỡi dao sắc bén, đứng vững trên đỉnh núi tuyết. Trên đỉnh nhọn, cửa sổ lưu ly năm màu rực rỡ phát sáng, hỗn hợp cùng ánh trăng và ánh sao phản xạ ra hào quang mê người.

Trên giường, có người nhẹ nhàng rời giường, nàng đi chân trần, dẫm lên mặt đất lát đá cẩm thạch lạnh lẽo, một đường hướng tới trước, yên tĩnh mà nhẹ nhàng bước đi, mắt cá chân nàng tinh tế mà trơn nhẵn, ở dưới ánh trăng thoạt nhìn giống như răng ngà điêu khắc thành.

Nàng ở trước gương nhẹ nhàng cởi ra áo ngủ do tơ tằm màu đen bện thành, đổi lại quần lụa mỏng mới, nàng tháo xuống trang sức quý giá trên cổ tay và trên cổ, đem mái tóc dài nồng đậm như thác nước nhẹ nhàng vấn thành một búi tóc đơn giản.

Nàng đi ra cửa lớn của cung điện, dưới chân là mấy nghìn bậc thang, sâu không thấy đáy bị bao phủ trong sương lạnh ban sáng. Cung điện xây dựng trên đỉnh núi tuyết, từ cửa lớn dinh thự đến chính điện, có một đoạn bậc thang dài kinh người, từ dưới chân núi, chạy thẳng tới trước cửa cung.

Xa xa, núi tuyết liên miên không dứt ở trên trời tạo thành một đường sáng nhấp nhô, ánh trăng chiếu lên tuyết đọng ngàn vạn năm, giống như một dòng sông bạc chảy xuôi.

Trong không khí đều là những hạt gió đêm lạnh lẽo khiến người ta tỉnh táo. Tuyết vực khổng lồ, dưới ánh trăng, thoạt nhìn có một loại vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng.Lúc này, trên đỉnh nấc thang có một người đàn ông dáng cao ngất, gương mặt xinh đẹp bức người đang đứng. Hắn giống như vẫn đang đợi cô gái đến.

"Ta xong rồi, Y Hách Lạc Tư, chúng ta đi thôi." Âm thành kiều mị của cô gái, dễ nghe không thể tả, trong dễ nghe lại mang một tia quyến rũ, ngàn vạn phong tình.

"Vâng Phong Hậu bệ hạ." Y Hách Lạc Tư khom lưng, vô cùng cung kính giơ lên hai tay ôm quyền ở phía trước. Hắn cầm trong tay một lưỡi dao thon dài cực mỏng, thoạt nhìn giống như một chiếc liễu diệp mỏng manh.

"Sao ngươi còn gọi ta là Phong Hậu bệ hạ, đợi lát nữa ra ngoài, nếu ngươi còn gọi như vậy, vậy không phải thiên hạ đại loạn rồi sao." Phong Hậu nhấc lên quần lụa mỏng, đi tới trên bậc thang, quyến rũ cười cười, nũng nịu nói, "Từ giờ trở đi, không được gọi như vậy nữa."

"Vâng, Tây Lỗ Phù đại nhân." Y Hách Lạc Tư trang trọng nói, giọng nói nghe như lưỡi dao của hắn, lạnh băng mà lại cứng rắn.

"Haizzz, con người ngươi, chính là không biết thay đổi. Ngươi nghĩ người khắp thiên hạ đều không biết Phong Hậu tên là Tây Lỗ Phù sao?" Tây Lỗ Phù thở dài, gió thổi bay mấy sợi tớc dài bên thái dương của nàng, vẻ mặt nàng dưới ánh trăng hoàn mỹ như nữ thần.

Y Hách Lạc Tư nhìn đến ngây người, nhưng lập tức, hắn lập tức ép buộc chính mình giữ vững tâm thần, cúi đầu, hỏi: "Bệ hạ, vậy xưng hô với người như thế nào?"

"Vậy gọi ta chủ nhân là được rồi đi." Tây Lỗ Phù cười, một đôi mắt híp cong cong, có một vẻ đẹp mờ mịt.

"Vâng, chủ nhân." Y Hách Lạc Tư cười cười, gương mặt như dao đẽo dùi đục này của hắn cuối cùng có chút dịu dàng.

"Ngươi đó, nên cười nhiều một chút, ngươi cười lên, rất dịu dàng. Gương mặt rất anh tuấn, ngày nào cũng đều như mới vừa lấy ra từ trong hầm băng, con gái dám nói chuyện với ngươi sao, nhìn thật đáng sợ. Y Hách Lạc Tư, tuổi ngươi không nhỏ nữa? Ngươi xem, còn chưa lập gia đình." Tây Lỗ Phù vừa đi xuống bậc thang, vừa nói với hắn.

"Chức trách của thuộc hạ là bảo vệ an toàn của chủ nhân, những thứ khác tạm thời chưa từng lo lắng." Y Hách Lạc Tư lần nữa khôi phục gương mặt hết sức hữu hiệu kia của hắn.

"Haizz, được rồi." Tây Lỗ Phù đối với hắn hết cách rồi, nhiều năm như vậy, tính cách của hắn vẫn vậy, giống như một khối sắt thép lạnh như băng sắt, uốn không công, cũng nung không nóng được. "Hồn thú của ngươi có thể bay không?"

"Có thể."

"Chúng ta ngồi trên hồn thú của ngươi đi. Con kia của ta, không thả ra được rồi, nó quá dọa người, lại khó dạy dỗ. Không có chuyện gì vẫn là đừng thả nó ra." Tây Lỗ Phù giống như chuông bạc cười, vừa cười hai tiếng, phát hiện trong cung điện vắng vẻ, có vẻ quá ồn, vì vậy nàng che che miệng, nháy mắt với Y Hách Lạc Tư một cái."Ohm, đúng rồi, ta cũng không thể gọi ngươi là Y Hách Lạc Tư, tên này cả nước đều biết. Gọi ngươi là gì thì được đây?"

"Vậy bỏ phần giữa, gọi Y Tư đi." Y Hách Lạc Tư nói.

"Lá gan người không nhỏ, Y Tư? Bạc Y Tư sẽ đánh mông ngươi!" Tây Lỗ Phù cười nói."Vậy chủ nhân, người quyết định đi." Y Hách Lạc Tư cúi đầu, cung kính nói.

"Hay là gọi ngươi Hách Hách đi." Tây Lỗ Phù nói, trên mặt là vẻ mặt trêu chọc hắn.

"Hách Hách... Bệ hạ, tuổi thần không nhỏ, tên Hách Hách này..." Trên mặt Y Hách Lạc Tư nổi lên chút lúng túng, khiến người bình thường nghiêm túc, có nề nếp như hắn thoạt nhìn có vẻ đặc biệt thú vị.

"Lại gọi ta bệ hạ, nhớ kỹ phải gọi chủ nhân. Vậy Hách Hách đi. Cứ quyết định như vậy." Tây Lỗ Phù cười khoát khoát tay, cắt lời Y Hách Lạc Tư.

"Vâng, chủ nhân." Y Hách Lạc Tư nói.

"Được rồi, đi thôi, thả bảo bối kia của ngươi ra đi, ta còn chưa từng thấy nó đây." Tây Lỗ Phù nhấc váy hơi cao một chút, lộ ra mắt cá chân trắng nõn của nàng. Lòng bàn chân nàng đạp một đôi giày làm bằng ngọc thạch chạm rỗng, khiến chân nàng có vẻ tinh tế mà nhẹ nhàng.

Trên vai Y Hách Lạc Tư bắt đầu khởi động một trận ánh sáng trắng đẹp mắt, một con tuyết lang cả người lông bạc to lớn xuất hiện trên bậc thang, đôi mắt nó ôn hòa mà phục tùng, nó cúi đầu, đi tới trước mặt Tây Lỗ Phù, hai chân trước ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Sói của ngươi có thể bay?" Tây Lỗ Phù nhấc chân lên, nhảy lên lưng nó.

"Dạ." Y Hách Lạc Tư gật đầu, trong ánh mắt là thần sắc đặc biệt kiêu ngạo."Đúng rồi, chủ nhân, hay là, ngươi gọi ta 'Lang Vương', được chứ?"

"Được, Hách Hách. Chúng ta lên đường đi."

"..."

【Phía tây Aslan; Cách Lan Nhĩ Đặc; Trung tâm】

Trong phòng đá trống trải, lúc này chỉ còn lại hai người A Khắc Lưu Khắc và Nghê Hồng giằng co lẫn nhau.

Bốn người Kỳ Linh đã dựa theo kế hoạch vừa rồi của A Khắc Lưu Khắc, thuận lợi chạy đi rồi. Cửa phòng đá là tấm lưới do dây cung của Thiên Thúc U Hoa bện thành, A Khắc Lưu Khắc nhìn một cái, nhịn không được bật cười. Cô nhỏ này, xem ra là thật sự phạ, chằng chịt đến không biết bện bao nhiêu lớp. Phỏng chừng hồn lực cũng tiêu hao không ít đi.

Đối diện, trên tay Nghê Hồng dính đầy máu, giống như một thiên sứ giết chóc, yên tĩnh đứng thẳng, A Khắc Lưu Khắc đưa lưng về phía cửa phòng đá, nhìn Nghê Hồng, bình tĩnh mỉm cười. Trong ánh mắt Nghê Hồng lóe lên nghi hoặc và không giải thích được.

"Ngươi đó, nhất định đang thấy kỳ quái, vừa rồi ta bị ngươi đánh đến gần như không có sức đánh trả, vì sao, bây giờ lại dám một mình ở đây giằng co với ngươi, phải không?" Dáng vẻ tươi cười của A Khắc Lưu Khắc mê hoặc mà lại tuấn lãng.

Nghê Hồng không nói gì, hắn cái gì cũng đều không hiểu, hắn cũng không hiểu được lời nói phức tạp như vậy của A Khắc Lưu Khắc. Hắn chỉ biết, nhiệm vụ của mình thất bại rồi, người bị nhốt trong phòng đá đã chạy ra ngoài.

"Những bạn nhỏ vừa rồi đều ở đây, ta cũng không tiện lấy ra bản lĩnh thất đánh với ngươi, hiện giờ thì được rồi, ở đây chỉ còn hai chúng ta rồi. Ta có thể yên ổn mà đấu với ngươi một hồi chứ." A Khắc Lưu Khắc vừa nói, vừa ở trên người từ từ khởi động một trận khói đen.

Nghê Hồng đã cảm nhận được hồn lực Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hắn, cho nên, hắn bày ra tư thế phòng ngự, chờ A Khắc Lưu Khắc hướng chính mình phát động tấn công bất cứ lúc nào. Thế nhưng, A Khắc Lưu Khắc không cử động mỉm cười, chỉ là, khói đen quấn toàn thân y ngày càng đậm, khói đen xoay tròn quấn lấy, cuối cùng lại biến thành một áo choàng màu đen rất nặng. Áo choàng vừa dài vừa lớn ở trên người A Khắc Lưu Khắc đón gió phấp phới, bao vây lấy y, quanh quẩn y, rất giống một cánh chim u linh.

Nghê Hồng đột nhiên nhanh như chớp nhảy tới chỗ A Khắc Lưu Khắc, trong nhát mắt hắn chớp mắt đã tới gần trước mặt A Khắc Lưu Khắc. A Khắc Lưu Khắc vẫn không cử động, tựa như bó tay chịu trói, chờ hai tay Nghê Hồng xuyên thủng y.

Thế nhưng, trong nháy mắt hai tay Nghê Hồng vừa chạm vào thân thể A Khắc Lưu Khắc, trên áo choàng màu đen quỷ dị lại đột nhiên nổ ra mấy luồng điện vừa thô vừa to màu xanh đậm, tiếp đó, tia chớp giống như vô cùng vô tận đột nhiên từ trong áo choàng nhảy ra, "Bùng --" một tiếng, thân thể Nghê Hồng bị bắn ngược thật nhanh, hắn nặng nề đập lên tường đá, sau đó ngã xuống nằm trên mặt đất, bức tường phía sau hắn nứt ra mấy vệt lớn.

"Aizzz," A Khắc Lưu Khắc thở dài, "Xem ra ngươi quả thật là cái gì cũng đều không biết."

Nói xong, A Khắc Lưu Khắc từng bước một ưu nhã hướng Nghê Hồng quỳ rạp trên mặt đất đi tới. Bước chân y linh hoạt kỳ ảo mà biến hoá lạ kỳ, tựa như một u linh hoàn toàn không có trọng lượng. Lúc y đi tới cách Nghê Hồng vài bước thì đứng lại. Y nhìn Nghê Hồng vùng vẫy, đứng lên, cùng mình lại một lần nữa giằng co.

"Vì để ngươi không lãng phí sức lực nữa, ta cũng nhanh chóng giải quyết ngươi đi." A Khắc Lưu Khắc nói xong, mỉm cười, từ trong áo choàng vươn ra hai tay, y dùng tay phải nhẹ nhàng tháo xuống bao tay bên tay trái, nhìn một chút ngón tay của mình, giống như lẩm bẩm nói, "Hẳn là một cái là đủ rồi."

Y chậm rãi hướng Nghê Hồng vươn ra tay trái đã tháo bao tay xuống, ánh lửa chiếu rọi trên ngón tay y, tinh tế, hoàn mỹ, trắng nõn như trăng non, thậm chí không có chút nào tỳ vết hay vết sẹo nào, ngay cả lỗ chân lông và nếp nhăn cũng không thấy, giống như tay trái được ngọc thạch điêu khắc thành.

A Khắc Lưu Khắc duỗi ra ngón trỏ và ngón giữa dựng thẳng cùng một chỗ, sau đó y chậm rãi thu tay lại, hai đầu ngón tay để sát môi, y giống như đang hôn gió, hôn lên đầu ngón tay mình một cái, sau đó nhanh chóng hướng bên cạnh nhẹ nhàng vạch một cái.

Hai mắt Nghê Hồng hoa lên một cái, đột nhiên cả người đã bị ném lên cao, trong nháy mắt rơi xuống, vô số lưỡi đao khí dày đặc, giống như ngàn vạn bầy cá dày đặc trong biển sâu bao phủ lấy hắn.

Người đi - phòng trống, trong phòng đá chỉ còn Nghê Hồng không nhúc nhích nằm trên tảng đá trên mặt đất. Tay chân hắn, từng đốt ngón tay đều bị cắt thành mảnh nhỏ, vũng máu lớn từ bên dưới thân thể hắn nhanh chónh chảy ra, trong không khí lạnh như băng, chậm rãi đọng lại. Ánh lửa chiếu lên trên, giống như một khối hồng ngọc to lớn dịu dàng.

Gương mặt Nghê Hồng, thoạt nhìn vẫn không có bất cứ thống khổ gì, không có bất kỳ sợ hãi, không có bất kỳ đau thương. Hắn vẫn như cũ vô tội mà sạch sẽ, giống như một thiên sứ anh tuấn ngủ say.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.