Bốn năm trước.
Cánh rừng phía Bắc, Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.
Trước mặt Gilgamesh là một đoá hoa sen tinh xảo điêu khắc từ băng, lẳng lặng nở rộ trên vùng đất đầy máu, toàn thân toả sáng lấp lánh như ánh sao. Đây là quân cờ Tất Lạp vừa tạo ra.
“Anh thật dí dỏm.” Gilgamesh bóp trán, cười cười. “Tặng một Tiểu Khoan Dung cho tôi, thật không biết phải cảm ơn anh thế nào đây!”
Tất Lạp cười ngại ngùng, vẻ mặt lúng túng: “Tôi không cố ý, tiện tay thì làm thôi, có thể trong tiềm thức đang nghĩ đến hoa sen nên kết quả làm ra thế này…”
Gilgamesh phủi nhẹ bông tuyết trên vai, đi đến gần đoá sen thuỷ tinh kia: “Trước khi tôi quay lại thì ở yên đây, đừng có bất cứ hành động nào khiêu khích Khoan Dung. Hiện tại, nó vẫn đang trong giai đoạn hút hồn vụ, tạm thời chắc sẽ không phát động tấn công quy mô lớn đâu. Nhưng nếu tôi không quay về…” Gilgamesh ngồi xuống bên cạnh quân cờ, quay đầu lại, nhướng hàng mi vàng óng bao phủ đôi mắt, nụ cười tuấn tú cuốn hút và đầy tôn quý như ngự trị thế gian. “Xem chừng các người cũng không thể quay về được nữa.” Nói xong, anh đưa tay chạm nhẹ lên đoá hoa băng kia.
Không trung gợn sóng lăn tăn, bóng dáng Gilgamesh bị gió thổi tan đi, biến mất trong không khí.
Khoan Dung nơi xa như ngọn núi tuyết cao vút lẫn trong tầng mây, giờ đây đang nhẹ nhàng đong đưa cánh hoa, giống như tầng tầng lớp lớp mây trắng che khuất cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-tich/3054144/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.