Chương trước
Chương sau
Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.

Trên không trung, tiếng gầm rú của các hồn thú không hề thuyên giảm mà ngày càng điên cuồng, mãnh liệt hơn. Đôi mắt Qủy Sơn Liên Tuyền đỏ ngầu, liên túc phóng ra hồn lực kêu gọi hàng ngàn hốn thú dưới đáy biển bay lên khỏi mặt nước. Cô không hề có ý định dừng lại, hai hàng huyết lệ lăn dài trên má. Cô ngẩng đầu nhìn Qủy Sơn Phùng Hồn đang đứng quay lưng về phía mình, thân hình cao lớn của anh được bao bọc trong các dòng khí xoáy tròn. Trước những cuộc tấn công mạnh mẽ như vũ bão của U Minh, chiến bào của anh rách tả tơi,  lộ cả da thịt.  Hoa văn vàng óng như có sinh mệnh ngọ nguậy,  muốn đâm xuyên qua làn da anh.

Liên Tuyền vô cùng sợ hãi, dường như anh đang muốn đánh thức tất cả hồn thú dưới đáy biển.  Thế nhưng, cuộc giao chiến với Thần Âm và U Minh đã khiến hồn lực của họ tiêu hao hơn phân nửa, hiện tại lại thôi miên nhiều hồn thú như vậy, hồn lực của cô gần như cạn kiệt. Nếu tăng thêm nhiều hồn thú nữa, chắc chắn hồn lực của hai anh em cô không thể nào làm chủ được cục diện. Liên Tuyền nghĩ đến cảnh tai họa khủng khiếp do vài chục  vạn hồn thú mất khống chế sẽ gây nên, lòng không khỏi căng thẳng.

“Anh… ” Liên Tuyền kiệt sức ngồi bệt trên lưng Ám Sí, gió không ngừng tạt mạnh vào gương mặt tái nhợt của cô. “Anh đừng thôi miên nhiều hồn thú như vậy,  một khi hồn lực cuả hai chúng ta sụp đổ, các hồn thú thức tỉnh sẽ cùng nhau bạo động thì phải làm sao…”

Quỷ Sơn Phùng Hồn quay người, đưa cánh tay rắn chắc kéo Liên Tuyền đến gần ôm vào lồng ngực vạm vỡ, anh kề tai cô nói:”Em, em nghe đây! Hiện tại, hồn lực của anh còn chống đỡ được. Lát nữa, anh sẽ điều khiển tất cả hồn thú tấn công mấy vị Vương tước, họ nhất định sẽ tránh né hoặc đánh trả theo bản năng. Lúc đó, em nhất định phải thừa dịp hỗn loạn, xông vào lòng đất tìm Vương tước Vĩnh Sinh, nói hết với ông ta những gì anh đã nói với em. Nếu có thể đánh thức ông ta, nói không chừng, hai chúng ta còn có cơ hội sống sót mà rời khỏi đây… Nếu không.. Thật ra, trước đó, anh cũng đã nghĩ rằng với thiên phú của chúng ta, cộng thêm lợi thế trên biển, nói không chừng còn có cơ hội chiến thắng U Minh và Thần Âm. Nhưng anh vừa mới nhìn thấy Tất Lạp, như vậy vô dụng rồi… Nếu anh ta gia nhập trận đấu này… Chúng ta không có cơ bất kỳ cơ hội sống sót nào cả…”

Quỷ Sơn Phùng Hồn không nói hết, gương mặt cả anh chỉ cách Liên Tuyền một khoảng.  Liên Tuyền nhìn người anh trai như vị thần bảo vệ cho mình từ bé đến lớn, nước mắt dần đong đầy hòa với máu bị gió thổi tan. Trái tim cô như bị ai bóp chặt, không khí tận thế như bàn tay tử thần đang siết chặt lấy hai anh em họ. Bởi vì cô hiểu, Phùng Hồn không nói dối. Tất Lạp trước đây từng là Vương tước cấp Một oai phong lẫm liệt, hồn lực thâm sâu khó lường, lại có thiên phú khống chế thời gian không gian như thần thánh. Anh em họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Tất Lạp.

Cảm giác chua xót đột nhiên trào dâng trong lòng Liên Tuyền. Bởi vì giờ phút này, bàn tay to lớn đang đỡ ngang eo không ngừng truyền hồn lực bổ trợ cho cơ thể cô. Hồn lực như dòng suối hùng hậu chảy khắp toàn thân, cuồn cuộn tụ ở tước ấn. Liên Tuyền ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo và kiên định của Phùng Hồn, yêu thương và trách nhiệm trong ánh mắt anh như lưỡi dao rạch nát lòng cô.

Cô đau khổ nhận ra, Qủy Sơn Phùng Hồn đang từ bỏ hi vọng sinh tồn của bản thân, nhường hết khả năng sống sót cho cô. Mà trong lòng anh thật ra đã biết rõ…

Hồn lực mãnh liệt của Phùng Hồn đang chảy vào thân thể Liên Tuyền khiến cô nghẹn ngào, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt đoạn lã chã rơi xuống.

“Đồ ngốc! Khóc cái gì?” Qủy Sơn Phùng Hồn giơ ngón tay dính máu lên lau đi dòng lệ nhạt nhòa trên mắt Liên Tuyền, gương mặt anh trông rất hạnh phúc.

Một luồng sáng như tia chớp giáng xuống nơi Kỳ Linh đang đứng, vừa chạm đất liền lan ra, chính giữa luồng sáng là Ngân Trần tuấn tú như thiên sứ cau mày đứng trong gió.

“Ngân Trần!” Kỳ Linh gào lên, những âm thanh bị gió lốc xung quanh thổi tan, mong manh như tơ nhện  “Ngân Trần! Xảy ra chuyện gì vậy?” Kỳ Linh lại cất giọng hét lớn.

Ngân Trần đi đến, bước vào phạm vi phía sau tấm chắn, tiếng gió xung quanh giảm đi rất nhiều. Anh nhìn Kỳ Linh và U Hoa mặt mày tái nhợt, căng thẳng rồi thở dài. Cũng khó trách hai đứa nhóc này lại thất kinh như thế, bởi vì cục diện trước mắt, dù bản thân anh từng là Sứ đồ Thiên có địa vị cao quý cũng chưa từng trải qua. Trong đầu anh lóe lên những hình ảnh của trận tai kiếp mấy năm trước, trời đất cũng nhuốm một màu máu đỏ như thế. Lòng quặn thắt đầy xót xa, anh chầm chậm đi đến trước mặt Kỳ Linh, đặt tay lên vai cậu, nói với chất giọng ôn hòa và điềm tĩnh  “Vương tước giết chóc và Sứ đồ Tàn sát đang đuổi giết Vương tước và Sứ đồ cấp Năm. Tôi nghĩ có liên quan đến cậu bé thần bí ở Hành Lang Vực Thẳm… Đồng thời, trên đảo này, ngoại trừ Vương tước cấp Một ra, tất cả Sứ đồ và Vương tước khác đều đã hội tụ đông đủ. Có điều hiện tại, họ vẫn giữ vị trí trung lập. Sự việc sẽ phát triển đến mức độ nào thì không ai biết được. Kỳ Linh, cậu nghe tôi nói. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu và Thiên Thúc U Hoa cũng phải ở trong phạm vi tấm chắn bảo hộ này, đừng đi ra ngoài. Cục diện bây giờ không phải là chuyện hai người có thể tham dự… “ Ngân Trấn vẫn chưa nói hết mà gương mặt Kỳ Linh và U Hoa đã kinh hãi như nhìn thấy ma quỷ vậy.

Ngân Trần quay đầu lại, trước mắt mờ nhạt. Vài giây sau, khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, anh thấy được vô số hồn thú đang lao về phía họ như sấm chớp ẩn giấu trong mây đen vân vũ. Tiếng gào thét khốc liệt và sắc bén mang theo hồn lực kinh thiên động địa phá hủy lớp đất đá trên đảo, khiến cơn sóng to dấy lên trên biển biến thành hơi nước tan biến trong phút chốc.

Cả hòn đảo ầm ầm chấn động, từng tảng nham thạch lớn rơi xuống chìm vào lòng biển đen. Hòn đảo có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, bởi từng đợt sóng dâng cao cuồn cuộn lao đến như muốn nuốt chửng mọi thứ. Ngực Kỳ Linh căng tức, máu tanh từ cổ họng trào lên khóe miệng. Cậu quay đầu lại nhìn Thiên Thúc U Hoa. Cô cũng không hơn cậu là mấy, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt thất thần, máu chảy ra từ khóe miệng, nhỏ từng giọt xuống váy cô.

“Ở yên đấy, tuyệt đối đừng hành động.”

Ngân Trần đứng bật dậy, vung tay, tấm chắn bạc trồi lên khỏi mặt đất nhanh chóng hóa thành vài tia sáng màu trắng bị hút vào trong cơ thể anh. Sau đó, anh ném một thứ như quân cờ màu trắng xuống chân Kỳ Linh. Ngay lập tức xuất hiện rất nhiều thứ trắng tinh và mềm mại như rong biển chui ra khỏi mặt đất. Không khí xung quanh chợt đọng lại, mọi âm thanh im bặt, cảm giác hồn lực ập đến như xé toạc lồng ngực kia và những tiếng nổ đinh tai đều biến mất tăm tích. Dường như vạn vật đã bị món đồ mang hình dáng tơ trắng này ngăn cách bên ngoài, còn bên trong, thời gian như chậm lại.

Kỳ Linh thản thốt nhìn chằm chằm vào không gian nhỏ như đáy biển yên tĩnh, kinh ngạc không thốt nên lời. Qua hồi lâu, cậu gọi to về phía Ngân Trần đã bay đi xa:  “Ngân Trần, rốt cuộc anh giấu bao nhiêu bảo bối trong người vậy? Cho tôi mượn vài món chơi đi! Tôi chỉ có một thanh kiếm gãy thôi, bất công quá, sẽ làm anh mất mặt đấy!”

Hồn thú điên cuồng bay ngợp trời rồi như mưa rơi xuống hòn đảo. Dưới hồn lực hùng mạnh long trời lở đất, sấm vang chớp giật là nhóm người kiệt xuất nhất Aslan. Họ đã đạt đến đỉnh cao của việc điều khiển hồn lực. Biển cả trong tay họ có thể biến thành vũ khí sắc bén hủy diệt thế gian bất cứ lúc nào. Họ là nhóm người điều khiển nước xuất sắc nhất đại lục Odin, tuy nhiên, nhóm người này lại đang điên cuồng chém giết lẫn nhau trên đại dương mênh mông.

U Minh và Thần Âm đứng ở gần bầy hồn thú nhất. Tuy có địa vị cao nhất trong những người đang ở trên đảo, nhưng vẻ mặt họ tuyệt nhiên không dám lơ là chút nào. Roi Thúc Long trong tay Thần Âm chia thành bốn con rồng vây quanh hai người họ. Trong không gian bao kín, tia sáng sắc lạnh bắn ra từ bốn phía, gió rét kinh người. Mắt U Minh vàng rực, da thịt gà phơi trần trong gió lốc, hoa văn vàng óng không ngừng luân chuyển lấp lánh. Trường bào đen bay phấp phới, Trận nhanh chóng xoay quanh dưới chân gã. Không ai biết tác dụng của Trận này, chỉ có nụ cười tàn khốc và gian ác trên gương mặt đang tuyên cáo sức mạnh của gã cho mọi người biết.

Ở xa hơn một chút, Tất Lạp điềm nhiên đứng trên vách núi, khuôn mặt lạnh lùng hờ hững, ngũ quan xinh đẹp như một cô gái, không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào. Dưới chân anh là Trận xoay tròn, nhấp nháy như hơi thở. Trường bào của anh chỉ chầm chậm phất phơ trong gió, nơi anh đứng là một thế giới mà không ai có thể đến gần. Với khả năng thiên phú của mình, khi lâm trận, trong tình thế nguy cấp, anh chỉ cần tạo vùng đất dưới chân mình thành quân cờ và nhẹ nhàng tiêu dao rời khỏi đó là xong. Đối với anh, chỉ có đối thủ anh không thể đánh bại chứ không có đối thủ có thể đánh bại anh.

Cách đó không xa là Đặc Lôi Á và Nghê Hồng. Lúc này, hai mắt Đặc Lôi Á đã tràn ngập gió tuyết, khiến hốc mắt cô ta trắng dã kinh người, nụ cười quái dị trên môi khiến cô ta như một nữ quỷ xinh đẹp, đang trong tư thế đón chào các vong linh mới tại cánh cửa địa ngục. Nghê Hồng thân thể cường tráng đứng phía trước cô ta, giống như một bức tượng chiến thần vô cảm, bất động. Hai tay hắn tuôn trào hồn vụ vàng óng, có thể trở thành vũ khí lợi hại xé tất cả bất cứ lúc nào.

Phía sau họ, Ngân Trần trong bộ trường bào trắng toát nhanh chóng đáp xuống tảng đá màu đen. Trận nhanh chóng xuất hiện xoay tròn dưới chân anh, bao quanh anh là tầng tầng lớp lớp những chuôi kiếm, khiên, dây xích, giáo và rất nhiều những hồn khí không rõ hình dáng đang như cánh hoa nở rộ trên mặt đất. Âm thanh cộng hưởng của chúng nghe thật đinh tai nhức óc.

Ánh mắt mọi người đều nhìn lên trên trời nơi hàng vạn hồn thú đang quần tụ, giống như một đám thiên thạch đen chuẩn bị rơi xuống, tàn phá cả thế gian.

Lúc này, hai anh em nhà Qủy Sơn đang cưỡi trên lưng Ám Sí, xung quanh họ là mấy vạn hồn thú đang di chuyển nhanh như vũ bão đáp xuống đảo. Trong khoảng khắc ấy, Phùng Hồn tha thiết nói với Liên Tuyền: “Liên Tuyền, dù thế nào đi nữa, em hãy hứa với anh nhất định sẽ đánh thức được Cyril, sau đó sống sót rời khỏi đây.” Anh vừa nói vừa nâng mặt Liên Tuyền lên, đồng thời phần hồn lực cuối cùng của anh tuôn trào như sóng biển liên tục truyền vào tước ấn dưới tai cô. Nước mắt Liên Tuyền như những hạt trân châu nóng hổi, thi nhau rơi trên mu bàn tay anh.

Hồn lực của Phùng Hồn ngày lúc càng giảm bớt, khả năng thôi miên cũng mất dần, nhiều hồn thú đã tỉnh lại, mất khống chế, trở thành quái vật hung tợn điên cuồng lao xuống dưới.

“Đi đi, Liên Tuyền!’ Qủy Sơn Phùng Hồn gào lên.

Vô số hồn thú bất chợt đồng thanh gào rú, tạo nên những vòng sóng hồn lực chấn động xung quanh khiến tầm mắt mọi người mơ hồ. Qủy Sơn Phùng Hồn đẩy mạnh sau lưng Liên Tuyền. Bóng dáng cô nhẹ nhàng bay khỏi lưng Ám Sí.

Cô quay lại nhìn bóng dáng Phùng Hồn dần dần xa khuất, gương mặt nhạt nhòa nước mắt, cô gào lên: “Phùng Hồn, nếu anh không cố gắng sống sót, cả đời này, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

Nói xong, cô nhanh chóng bay vút đến một con bướm biển ướt đẫm, xoay mình nhảy lên tấm lưng đầy vảy và xúc tu bóng loáng của nó, vươn tay đặt lên gáy nó, đôi mắt sáng quắc. Bướm biển bị cô thôi miên, nhanh chóng tách mình ra khỏi bầy hồn thú, chao liệng như một con diều đứt dây, lẳng lặng lao đến cửa động nơi vừa rồi Liên Tuyền phát hiện thấy nguồn hồn lực của Cyril. Nước mắt cô bị gió thổi thành sợi dài, rơi lên bóng lưng Qủy Sơn Phùng Hồn giờ phút này đang bị tử thần bao phủ.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đám hồn thú tấn công lượt đầu tiên, họ đều tập trung vào Qủy Sơn Phùng hồn đang cưỡi Ám Sí lao từ trên cao xuống. Không ai chú ý đến Qủy Sơn Liên Tuyền đã lén lút bay đến cửa hang động, ngoại trừ Đặc Lôi Á.

“Ôi, chia ra hai đường à… Đặc Lôi Á khẽ híp đôi mắt trắng dã như thấy chuyện thú vị. “Em gái sao bỏ lại anh trai chứ? Bây giờ trẻ con càng lúc càng không có phép tắc. Thế thì… để tôi đến dậy cô ta vậy. Hì hì.. “

Cô ta xoay người, lặng lẽ đuổi theo Qủy Sơn Liên Tuyền, nhanh như cắt đã chỉ còn cách cửa hàng vài trăm mét. Trên quãng đường đến đây, cô ta thoải mái và tài tình vượt qua rất nhiều hồn thú. Với thiên phú của cô ta mà nói, dự đoán được quỹ tích và cách tấn công của hồn thú cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Dù lao đến một hay một vạn con, đối với cô ta đều dễ như trở bàn tay, cứ như đang dạo bước nhàn nhã trong vườn lá đổ mà chẳng mảy may vương lại một chiếc lá trên váy. Thế nhưng, trước khi bị cô ta đuổi kịp, Qủy Sơn Liên Tuyền đã lách mình chui vào hang động. Đặc Lôi Á đứng ở cửa vào, nhìn hang động tối hun hút, rồi quay đầu nhìn đám mây đen sắp phủ xuống hòn đảo. Cô ta cắn răng, giẫm chân, cúi đầu dí vào hang động.

Nước biển ướt đẫm trên thân thể các hồn thú tụ lại thành một màn mưa rơi xuống đất. Từng hạt lớn nhỏ giăng kín bầu trời. Kỳ Linh nhìn qua tấm màn rong trắng tinh thấy được cảnh tượng hãi hùng bên ngoài. Bên tai không nghe thấy bất cứ âm thanh nào như khu rừng yên tĩnh sau cơn bão tuyết, chỉ có tiếng hít thở của Thiên Thúc U Hoa vang vọng rõ ràng, Kỳ Linh vươn tay, khẽ rờ vào tấm màn, cảm thấy vô cùng khó tin, “Những màn rong này rốt cuộc là thứ gì?”

Cậu tự lẩm bẩm, không ngờ U Hoa bên cạnh lại trả lời. “Những thứ này không phải rong. Cậu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra chúng là từng tấm vải lụa. Nếu tôi đoán không sai, những tấm vải này là một hồn khí nổi danh, tên là Vạt Váy Nữ Thần. Điểm thần kỳ của nó là đám tơ lụa này đan xen quấn vào nhau, trong phạm vi của nó, bất cứ tấn công gián tiếp nào cũng không có hiệu quả. Ví dụ như, tất cả mũi tên bắn ra từ cây cung băng hồn khí của tôi đều coi là tấn công gián tiếp. Đối với Vạt Váy Nữ Thần, tất cả đều vô hiệu.” Thiên Thúc U Hoa đưa tay vuốt ve tấm lụa trắng nhẹ nhàng đong đưa, ánh mắt không giấu nổi ghen tị.

“Nếu như chỉ có thể đỡ tấn công gián tiếp thì có ích gì đâu? Kẻ địch đến gần cô tấn công trực tiếp không phải nó trở thành vô dụng sao? Còn thua cả mặc bộ áo giáp chắc chắn nữa, có thể chống đỡ được dao chém vào người.” Kỳ Linh không hiểu, nhìn Thiên Thúc U Hoa.

“Hồn khí Vạt Váy Nữ Thần này là thuẫn, nhưng đã được biến đổi, không như những cái thuẫn bình thường mà chúng ta biết, ngoài việc ngăn cản những tấn công gián tiếp như tên bắn từ phía xa, Vạt Váy Nữ Thần còn dùng thiên tính hùng mạnh đến mức vô lý của mình, cưỡng ép những cách tấn công khác như hóa nước thành thể cứng, tạo thành mũi tên băng, chông băng, dây leo băng, hoặc là điều khiển trạng thái nước lỏng, tạo sóng thần, nước chảy đá mòn, vân vân…, thậm chí là hồn thú tấn công đều bị định nghĩa thành gián tiếp, ngoại trừ hồn lực của chính nhà hồn thuật. Bởi vì những đặc điểm đó, nên nó luôn luôn được liệt vào một trong những lá chắn cao cấp nhất của những hồn khí phòng ngự trên lãnh thổ Aslan. Thứ hạng còn vượt xa Mặt Kính Từ Linh, hồn khí phòng ngự có tính công của gã U Minh kia.”

“Vậy đến cùng, tấn công kiểu nào mới làm thương tổn được chủ nhân hồn khí này?” Kỳ Linh nghiêm túc hỏi.

“Dùng dao chém, kiếm đâm, răng cắn, chân đá. Hiểu chưa?” Thiên Thúc U Hoa tức giận nhìn Kỳ Linh, nhưng thoáng chốc, mặt cô đỏ lựng trước gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc kia của cậu.

“Lợi hại thế á?” Kỳ Linh xuýt xoa, sực nhớ đến điều gì đó, bất giác mặt cậu xụ xuống. “Nửa thanh kiếm gãy tôi lấy được từ Đồi Hồn so sánh với Vạt Váy Nữ Thần quả thật chỉ là món đồ chơi trẻ con…” Nhưng cậu lại nghĩ đến thiên phú của mình, dù sao cũng có thể chứa được vô hạn hồn khí, như vậy,  mai mốt sẽ vòi Ngâm Trần cho cậu vạt váy nữ thần này làm vật phòng thân, bèn tặc lưỡi đắc ý. “Nhưng sao cô lại biết nhiều như vậy?”

“Không phải tôi đã nói với anh tôi có huyết thống hoàng thất cao quý rồi sao? Cả nhà tôi đều là đại thần phụ tá đức vua. Mẹ tôi là người chịu trách nhiệm tất các tài liệu liên quan đến lịch sử của đế quốc Aslan. Cho nên chuyện lớn nhỏ gì trong nước, tôi cũng biết sơ lược hết. Anh là một tên nhà quê, xưa nay còn không biết địa vị của hoàng tộc ở Aslan rồi. Nói đơn giản, hoàng tộc đại diện cho đất nước còn Vương tước đại diện cho hồn thuật, giống như quan hệ của quốc gia và quân đội vậy. Vương tước thống trị các nhà hồn thuật, đảm nhiệm chức trách quân đội bảo vệ nước nhà. Hoàng tộc thống trị lê dân bá tính ngoài thế giới hồn thuật. Hiện tại, Băng đế Ngải Âu Tư thống trị Aslan, nghe đồn rằng hồn lực của ngài sánh ngang với Vương tước cấp Một Tu Xuyên Địa Tạng, hơn nữa mạch linh hồn của Băng đế không giống với các Vương tước khác. Còn rốt cuộc là khác chỗ nào thì tôi không biết. Nhưng có thể chắc chắn là vô cùng hiếm có, thậm chí là không tài nào tưởng tượng được. Song hoàng tộc cũng chỉ có Băng đế có hồn lực cấp bậc Vương tước thôi, những người khác chỉ là cấp bậc nhà hồn thuật bình thường. Vì vậy, nói đơn giản về hồn lực, Vương tước và Sứ đồ vẫn cao hơn hoàng tộc… Còn Tư tế Bạch Ngân là hệ thống tôn giáo quốc gia, ba người họ là thiên thần trong lòng tất cả các nhà hồn thuật.

Thiên Thúc U Hoa còn chưa nói hết thì những mảnh tơ lụa đong đưa vây quanh họ đột nhiên như bị gió thổi thốc, nhanh chóng vươn lên không trung, nháy máy đã biến thành dải lụa trắng cao mười mấy mét. Kỳ Linh nhìn xuyên qua đám vải, nhóm hồn thú hung mãnh đầu tiên đã ùa đến. Tấm vải lụa phần phật như cánh hoa trắng tầng tầng lớp lớp vây họ vào chính giữa.

Bị tấn công đầu tiên đương nhiên là U Minh và Thần Âm đứng phía trước, Số lượng hồn thú rất nhiều, với hồn lực hai người họ, muốn nhanh chóng tiêu diệt chúng là không có khả năng, thế nhưng nếu chỉ muốn bảo vệ bản thân thì vẫn vô cùng nhẹ nhàng. Vả lại, đừng quên hai người bọn họ đều là Kẻ Gặm Nhắm, một người dựa vào phá hủy hồn ẩn của hồn thú để không ngừng gia tăng hồn lực, người còn lại chịu đựng tất cả thương tổn để chữa trị hoàn thiện mạch linh hồn của mình. Vì thế, đối với người khác mà nói, đây là tai họa hồn thú bạo động, còn đối với họ lại giống như là đấu trường tu luyện, giúp họ gia tăng hồn lực cho mình trên diện rộng vậy.

U Minh đứng đón gió, hai tay không ngừng vung lên trong không trung, hướng về phía đám hồn thú đang ùa đến, tiếng gào rú thảm thiết ngợp trời. Tước ấn lớn nhỏ hiện ra trên người hồn thú, sau đó nổ tan thành những mảnh sáng vàng rực li ti, hóa thành bụi vàng trộn lẫn với máy bị hút vào lòng bàn tay U Minh. Gương mặt anh tuấn và gian giảo của gã tràn ngập khoái cảm lâng lâng, ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn hỗn loạn.

Bên cạnh gã là Thần Âm, gương mặt như đang cười khinh cuộc tấn công hồn lực như vũ bão này. Cô dùng tư thế phòng ngự như có như không chống đỡ thế công trước mắt, trước sau vẫn duy trì thương tổn ở mức vặt vãnh, nhưng đồng thời có thể khiến hồn lực tăng đến điểm cân đối trên diện rộng. Hoa văn vàng toàn thân cô tỏa sáng mờ ảo trong cảnh nhá nhem, tựa như con sông nhỏ lấp lánh.

Nghê Hồng đứng cách đó không xa. Lúc đó, Đặc Lôi Á đã đuổi theo Liên Tuyền xông vào lòng đất, chỉ còn mình hắn đối mặt với mấy vạn hồn thú lớn nhỏ đang ùa đến. Hiển nhiên là Đặc Lôi Á biết rõ thực lực của hắn nên cô ta yên tâm bỏ đi, hoặc là nói chính những hồn thú gần như điên cuồng này nên lo lắng mới phải. Bởi vì nói theo cách khác, Nghê Hồng chẳng khác gì một dã thú, thậm chí còn dữ tợn, hung tàn hơn cả dã thú nữa.

Trông từ phía Kỳ Linh và U Hoa, nếu so đám hồn thú hùng đồ đó với Nghê Hồng thì chúng chỉ giống như những con thú tuổi già sức yếu, hành động chậm chạp. Bởi vì tốc độ Nghê Hồng cực nhanh, cứ như vô số tia chớp màu cam lóe lên trên bầu trời. Tia chớp lướt qua, trong nháy mắt, hồn thú bị xé toạt thành nhiều mảnh, máu nóng hôi hổi văng tung tóe nhuộm Nghê Hồng thành một ác ma đẫm máu. Nhưng gương mặt hắn vẫn mang vẻ hiền hòa, ngây thơ như thiên sức, khiến U Hoa cảm thấy đau lòng: “Cách tấn công của hắn trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất. Loại tấn công này ngay cả hồn khí thần thánh Vạt Váy Nữ Thần cũng bó tay hết cách.” Cô vừa nhìn Nghê Hồng tiêu diệt đám hồn thú đang lao đến vừa nói với Kỳ Linh.

Sau khi bầy thú lướt qua Nghê Hồng  ùa đến Tất Lạp. Nhưng trải qua hai phòng tuyến U Minh, Thần Âm và Nghê Hồng trước đó, sức chiến đấu của chúng đã tiêu hao hơn phân nửa, số lượng từ không thể đếm được giờ đây chỉ còn lẻ tẻ vài con. Vốn đang di chuyển với tốc độ vũ bão như thế, nhưng khi rơi vào Trận của Tất Lạp thì tất cả mọi chuyển động của hồn thú đều trở nên chậm chạp. Tất Lạp điềm tĩnh nghênh chiến với động tác thành thục, uyển chuyển mà lanh lẹ. Bóng dáng nhẹ nhàng như múa của anh khiến Kỳ Linh và U Hoa sững sờ: “Đây là… thực lực của Vương tước cấp Một đời trước sao… Thật kinh người…”

Khi các hồn thú xông về phía Ngân Trần – cũng là cửa ải cuối cùng – chúng lập tức bị các loại hồn khí của anh đánh đến mức không còn sức đối kháng. Đặc biệt là lúc Kỳ Linh thấy Ngân Trần vứt ra một thanh kiếm từ tay áo, toàn thân thanh kiếm trong suốt lấp lánh bay về phía hồn thú, nó nhanh chóng một phân thành hai, hai phân thành bốn, kiếm trận choáng ngợp cả không gian như đàn cá bạc bơi lội chớp nhoáng trong biển sâu. Nơi chúng đi qua máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, thế công ồ ạt. Khi chúng quay đầu trở về bên cạnh Ngân Trần thì hai hợp lại làm một, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm nhỏ bị Ngân Trần thu hồi. Kỳ Linh thấy vậy gào lên: “Ngân Trần, tôi sẽ không bao giờ coi thường anh nữa. Anh không hổ là đại thiên sứ mà!”

Thiên Thúc U Hoa nhìn Kỳ Linh bên cạnh hưng phấn hoa tay múa chân, sau đó quay lại nhìn Ngân Trần như đứng trong nhà bảo tàng hồn khí, thầm giật mình: “Mấy năm nay, Ngân Trần luôn hành tung quái lạ, gần như không ai liên lạc được với anh ta. Lẽ nào trong mấy năm này, anh ta luôn đi thu thập các loại hồn khí có từ thời viễn cổ trên đại lục sao? Nếu như vậy, thực lực của anh ta quả thật đáng sợ… Huống chi, không ai biết bên trong những hồn khí này là trống rỗng hay vẫn có hồn thú sống nhờ.” Nghĩ đến đây, sắc mặt Thiên Thúc U Hoa trắng bệch.

Chỉ còn lại một hai hồn thú đột phá được tầng tầng phòng tuyến của những người điều khiển hồn lực kiệt xuất nhất thiên hạ kia, gắng gượng lao về phía Kỳ Linh và Thiên Thúc U Hoa. Thiên Thúc U Hoa đứng lên, cười khẩy,quay người lấy cây cung to của cô ra. Vài tiếng lách tách vang lên, trong nháy mắt, tay cô đã ngưng tụ ba mũi tên băng sắc bén. Trong thoáng chốc cô khi buông cung, chúng đã rơi bịch xuống. Sau đó cô phát hiện, không cần phải ra tay, bởi khi hồn thú lao vào phạm vi Vạt Váy Nữ Thần thì tấm tơ lụa này sẽ cuốn lấy nó khẽ phất đi. Lúc tơ lụa chạm vào,hồn thú lập tức hóa thành một đám sương trắng tan trong không khí. Thiên Thúc U Hoa nhìn mấy mươi tấm lục đong đưa bao quanh mình và Kỳ Linh, trong lòng bàng hoàng.

“Xem ra, chúng chẳng có uy hiếp gì cả.” Kỳ Linh thở phào, buông thanh kiếm gãy ra, cắm xuống đất.

“Anh nghĩ đơn giản quá! Anh đánh giá thấp thiên phú của Vương tước cấp Năm rồi đấy! Xem đám hồn thú đông nghịt phía xa đi! Mới vừa rồi chẳng qua là đợt tấn công nhỏ nhất của chúng mà thôi. Trong vùng biển này có bao nhiêu hồn thú, anh từng nghĩ đến chưa… “ Thiên Thúc U Hoa nhìn lên đám hồn thú tấn công lượt thứ hai ở trên cao, sắc mặt tái mét khó coi.

“Tí tách…”

“Tí tách…”

Trong hang động tối tăm vang lên tiếng nước nhỏ xuống từ đỉnh đầu. Liên Tuyền thu lại sợi dây xích, quấn từng vòng lên cánh tay mình. Đầu xích sắc bén nhẹ nhàng rủ xuống cổ tay, cô truyền hồn lực vào nó, phần đầu xích tỏa ra thứ ánh sáng êm dịu như hai viên đá quý soi đường cho cô.

Cô nhìn giọt nước nhỏ xuống mu bàn tay, cau mày, màu đỏ lòm. Cô nghĩ đến mình đang đi trong thân thể của Vương tước Vĩnh Sinh liền cảm thấy sởn gai ốc. Nhưng cô không hề dừng việc tìm kiếm vị trí của Cyril, nhanh chóng tiến về phía trước. Bởi vì cô biết, vừa rồi, Qủy Sơn Phùng Hồn đã truyền một phần lớn hồn lực của mình, hồn lực còn sót lại của anh không thể nào duy trì được lâu nữa. Thôi miên hồn thú trên diện tích lớn như vậy, nếu một khi hồn lực không đủ, hồn thú mất khống chế thì thành phố Rannes gần vùng biển này nhất định sẽ gặp phải tai ương diệt vong.

Nhưng càng đi vào sâu, Liên Tuyền càng thấy không tự tin, cảm giác sợ hãi càng lúc càng lớn. Tính theo tốc độ cô đang đi thì hiện đã đến trung tâm hòn đảo, thậm chí đã đi xuyên hoàn đảo này từ lâu. Nhưng tại sao phía trước vẫn tối đen hun hút còn cảm ứng hồn lực Cyril thì chợt gần chợt xa, lúc mạnh lúc yếu; có đôi khi như xa tận chân trời, khó lòng tìm thấy; có đôi khi lại gần ngay trước mắt, như hơi thở phả bên tai. Liên Tuyền đứng trong phạm vi ánh sáng sợi xích soi chiếu, nỗi sợ hãi bóp chặt trái tim.

“Ồ, Cyril, ông lợi hại thế hả? Tôi đã đánh giá thấp ông rồi.” Đặc Lôi Á đứng trong bóng tối, thân thể và chiếc váy mỏng của cô ta chìm vào không gian tối đen như mực, chỉ còn lại đôi mắt trắng dã như ma quỷ đang trừng trừng nhìn vào nơi nào đó. “Ông có thể tùy ý thay đổi vị trí tước ấn của mình trong phạm vi lớn như thế, biến lòng hòn đảo này thành một mê cung to lớn. Ngay cả tôi được xưng là cảm ứng hồn lực chính xác nhất Aslan, muốn làm được đến mức độ này cũng rất miễn cưỡng!”

Đôi mắt Đặc Lôi Á chuyển động trong bóng tối, gió tuyết trắng xóa gào thét trong mắt cô ta càng lúc càng dữ dội, như muốn trào ra khỏi mắt, nuốt chửng cả thiên địa. “Có điều…” Cô ta chợt nở nụ cười quái gở. “Sẽ bắt được ông thôi!” Nói xong, cả người cô ta như một bóng đen nhanh chóng bay vào sâu bên trong.

“Leng keng…”

Liên Tuyền dừng lại, sợi dây xích trên tay cô bỗng rung lên hướng về phía khác. Cô đứng yên, quả nhiên nó lại rung thêm lần nữa. Tiếp theo, dây xích trên tay bất chợt không theo khống chế của cô, lao nhanh đi, không ngừng rẽ ngoặt rắc rối. Trong bóng tối truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp ôn hòa: “Đi theo nó đi!” Liên Tuyền giật mình, thân thể nhanh chóng bay theo dây xích.

Cuối cùng, sợi dây xích dừng lại ở một hang động không trống trải. Liên Tuyền ngẩng đầu, gần như không thấy được trần động, rất khó tưởng tượng trong lòng hòn đảo lại có một hang động rộng thênh thang đến thế. Diện tích và độ cao kia khiến người ta lo lắng nó sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào. Mà trong hang còn có nguồn sáng đỏ rực như dung nham soi rõ xung quanh. Liên Tuyền cẩn thận tìm kiếm thật lâu, phát hiện nguồn sáng đến từ một viên đá tròn to lớn ở giữa hang, cao chừng hai người đứng chồng lên nhau. Ánh sáng màu đỏ tỏa ra từ bên trong tảng đá, hơn nữa cường độ ánh sáng của nó như có sinh mạng, cứ lập lòe thay đổi theo nhịp hô hấp.

“Xin hỏi Cyril – Vương tước cấp Sáu là ông sao? Tôi đến đây tìm ông, xin hỏi có phải ông không?” Qủy Sơn Liên Tuyền đứng giữa hang động trống rỗng, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.

“Cô đã tìm được tôi, thế nhưng, sao cô lại phải trêu chọc mấy quái vật đến đây?” Trong bóng tối, giọng đàn ông hiền hòa kia lại vang lên lần nữa.

“Tôi và anh trai tôi bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ này, thiên phú chúng tôi vừa hay lại có thể khống chế hồn thú trong phạm vi lớn. Nếu không phải dựa vào nó, anh em chúng tôi đã chết từ lâu… Thật ra, hiện tại tôi cũng không biết tình hình chiến đấu bên ngoài của anh tôi thế nào. Vương tước, ông nhất định phải cứu anh ấy. Anh ấy đến đây là vì ông.”

“Ồ, tôi không nói mấy hồn thú anh em cô khống chế đó…” Giọng nói của Cyril toát lên vẻ bi ai. “Tôi nói chính là những kẻ hiện giờ đang đánh nhau với anh cô kìa. Họ mới thật sự là quái vật… bao gồm kẻ bám đuôi cô đi vào đây. Nếu so sánh một cách thẳng thắng, cô ta hẳn là quái vật trong đám quái vật.. Mười mấy năm qua, rốt cuộc Aslan đã xuất hiện bao nhiêu vật như vậy chứ…”

“Ông nói quái vật… bám đuôi tôi vào đây ư?” Lòng Qủy Sơn Liên Tuyền bất chợt lạnh ngắt, cô quay đầu lại, như cảm nhận được hơi thở ma quỷ trong bóng tối mịt mù. Ngay sau đó, hai bên vách đá mà ban nãy cô men theo sợi xích đến đây bỗng răng rắc di chuyển, nhanh chóng đè ép, khép lại. Lối đi mới vừa rồi thoắt cái đã biến mất tăm.

“Tôi có thể kéo dài thời gian cô ta tìm được chúng ta.” Cyril nói. “Nhưng cô ta đến được đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Trong ánh sáng đỏ sẫm nhấp nháy, giọng nam vừa vô cùng trầm thấp ôn hòa vừa khàn khàn mang theo sự yếu ớt và mệt mỏi.

Đôi mắt trắng đục của Đặc Lôi Á chợt trở nên trong suốt. Cô ta nhìn lối đi đột ngột khép kín phía trước, khẽ cười khẩy, giơ ngón tay mảnh khảnh, thẹn thùng che khóe môi rồi rít lên: “Ồ, Cyril, xem ra tôi thật sự xem thường ông quá. Có điều… ông cũng coi thường tôi quá đấy! Ha ha…” Nói xong, cô ta ngẩng đầu, sương trắng trào ra từ trong mắt.

Cô ta giơ ngón tay thon dài vuốt vách đá lạnh ngắt đen sì bên cạnh, vài tia hồn lực vàng óng từ đầu ngón tay lập tức khuếch tán, lan tỏa ra xung quanh. Thoắt cái, vách tường đầy hoa văn vàng giao thoa như đường chỉ tay, ăn mòn cả vách hang động. Đôi đồng tử Đặc Lôi Á co lại, vị trí nơi lòng bàn tay nổ ầm ầm, từng mảnh đá nhỏ trên khắp vách đá sụp xuống rào rào theo đường vân, mùi máu tanh nồng nặc tỏa khắp hang động.

“Không biết có đau không… “ Đặc Lôi Á che miệng cười rồi cất bước đi vào trong.

“Sao ông làm được việc này?” Liên Tuyền kinh ngạc. “Vương tước và Sứ đồ Aslan chúng ta chỉ có thể điều khiển nguyên tố nước thôi. Những thứ đá núi này phải là Địa Tước mới điều khiển được, tại sao ông…”

“Cô bé, cô cho rằng mười mấy năm qua, tôi đã làm gì hả? Tin rằng cô cũng đã biết, cả hòn đảo này đều là thân thể của tôi. Mấy thứ nham thạch này đã biến thành xương cốt và da thịt tôi, máu và kinh mạch tôi đều chảy khắp chốn này. Tôi di chuyển núi đá đơn giản giống như cô cử động ngón tay mình vậy.”

“Vương tước, nếu vậy, ông nhất định có thể cứu anh trai tôi. Anh ấy có rất nhiều lời muốn nói với ông, hai anh em chúng tôi mạo hiểm tính mạng đến đây để tìm ông.”

“Ôi, vừa rồi tôi đã nói với cô, những kẻ bên ngoài đều là quái vật. Trong khoảng thời gian qua, tốc độ tiến hóa của hồn lực và thiên phụ Vương tước Aslan đã vượt xa tưởng tượng của tôi. Nếu là tôi lúc trước thì còn có thể miễn cưỡng đấu với họ. Nhưng mười mấy năm qua, tôi đã tiêu hao phần lớn hồn lực và thế năng để đồng hóa hòn đảo này. Vì vậy, với năng lực hiện tại của tôi, ở trong hang động này, họ không thể nào giết chết tôi được, sức sát thương của họ thua xa năng lực hồi sinh của tôi. Nhưng nếu đi ra ngoài cứu người, dù là đánh nhau với bất cứ người nào trong đó, tôi cũng đều thua chắc…”

“Được… Vậy tự tôi đi cứu.” Qủy Sơn Liên Tuyền bất chợt tỉnh táo lại, nước mắt tuôn trào, nhưng giọng nói vẫn kiên định như anh trai cô. “Tôi vào đây để truyền lời giúp anh tôi, nói xong, xin ông hãy đưa tôi ra ngoài.”

Gió gào thét khiến mặt biển cuồng nộ, sóng dâng lên cao sau đó hóa thành mưa giăng kín bầu trời rồi đổ ập xuống. Trong ánh sáng dần dần mờ tối, ai nấy đều toàn thân ướt đẫm, trận ác chiến kéo dài mấy giờ này vẫn chưa chịu kết thúc. Càng nhiều hồn thú quái dị không ngừng ngoi lên khỏi mặt biển, tiếp tục xông về phía mọi người.

Giờ phút này, Qủy Sơn Phùng Hồn cắn răng, quỳ một gối xuống lưng Ám Sí. Hồn lực anh đang tiêu hao với tốc độ khó vãn hồi, thậm chí Trận lớn anh tạo trên mặt biển cũng không thể bù đắp được. Anh cảm giác sinh mệnh mình như những giọt mưa đang ào ạt chảy ra khỏi thân thể, rơi xuống một hố đen ở nơi nào đó, tất cả hồn lực đang bị hút đi điên cuồng. Nhưng anh vẫn không chịu thua, tiếp tục vận dụng hồn lực đánh vào tước ấn mình lần nữa. Vang ầm một tiếng thật lớn, mặt biển lại bị nổ tung. Lần này, ba con Uyên Long Nghịch Lân từ biển sâu ngoi lên.

“Qủy Sơn Phùng Hồn, mau dừng tay lại! Cậu biết mình đang làm gì không? Nếu những hồn thú này mất khống chế, Aslan sẽ gặp phải tai kiếp. Cậu có gánh nổi trách nhiệm này không?” Không biết từ lúc nào, Tất Lạp đã bay lên, lẳng lặng đứng đón gió trước mặt Phùng Hồn. Trận thời không vàng rực xoay tròn dưới chân anh, tượng trưng cho hồn lực vì thiên phú vượt hẳn mọi người.

“Vương tước Tất Lạp, tôi xin thề với anh bằng tính mạng tôi và tất cả danh dự của gia tộc tôi. Tôi không phản bội Tư tế Bạch Ngân. Nhưng bây giờ, tôi không giải thích được. Tôi chỉ xin anh một việc, nếu hôm nay tôi… tôi bỏ mạng tại nơi đây, xin anh nhất định xử lý tàn cuộc mấy hồn thú này giúp tôi. Tôi biết anh nhất định có thể làm được… Dân chúng Rannes chắc chắn sẽ không sao! Vương tước Tất Lạp, tôi chỉ xin anh việc này thôi.” Qủy Sơn Phùng Hồn lau máu dính trên khóe miệng, ánh mắt kiên định nhìn Tất Lạp, không lùi bước hay trốn tránh. Khuôn mặt anh vẫn kiên nghị, chính khí lẫm liệt tựa như một thánh kỵ sĩ oai hùng.

Tất Lạp bị khí thế này của Phùng Hồn làm kinh sợ. Anh cúi đầu, trầm tư chốc lát, sau đó quay người trở lại đảo. Giờ khắc này, hòn đảo đã sớm biến thành địa ngục chìm trong máu tươi.

Hàng loạt xác chết, hài cốt, cánh và nanh vuốt của hồn thú vương vãi khắp nơi, như thể một di tích vừa bị phá hủy. Mưa máu không ngừng trút xuống từ trên cao, mùi tanh hôi bị gió thổi ngợp trời.

Lúc này, Vạt Váy Nữ Thần cũng đã mất đi vẻ an tĩnh và tao nhã của nó. Vô số lụa trắng đã sớm nhuốm máu đỏ ối, bay phần phật trong cơn cuồng phong, trông như xúc tu hải quỳ tua tủa dưới đáy biển đang kịch liệt vồ mồi. Đám hồn thú nó đánh đuổi càng lúc càng nhiều, cấp độ mỗi lúc mỗi cao hơn. Kỳ Linh và Thiên Thúc U Hoa đứng yên trong phạm vi Vạt Váy Nữ Thần, luôn luôn trong tư thế sẵn sàng, sợ rằng hệ thống phòng ngự này sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

U Minh và Thần Âm cũng mất đi vẻ tự tại khi nãy. Giờ đây, trên khuôn mặt gian tà của gã đã nổi lên vài đường gân xanh, vặn vẹo một cách đáng sợ. Cùng lúc, bốn nhánh roi Thúc Long của Thần Âm gào thét quay cuồng trong không khí chống chọi với đủ loại hồn thú. Cô đã không còn dám ngang nhiên chịu công kích nữa, bởi vì những hồn thú đang lao đến lúc này có hồn lực rất cao, bất cứ một cú tấn công nào cũng có thể khiến cô chết ngay lập tức.

Tất Lạp cấp tốc đáp xuống bên cạnh Ngân Trần. Anh vừa định cất lời nói gì đó thì bỗng cảm giác được một trận động đất kịch liệt. Cả hòn đảo đang sụp đổ với tốc độ chóng mặt, như thể có quái vật khổng lồ nào đó chui ra khỏi lòng đất hủy diệt tất cả.

Tất cả mọi người đều lảo đảo, mặt đất dưới chân không ngừng nứt toác rồi chìm dần xuống biển. Trong thoáng chốc, Ngân Trần và Tất Lạp liền bay lên không, nhảy đến một vách núi khác cao hơn. Mà trí mạng chính là trong cơn gió biển cuồng bạo bỗng tràn ngập một luồng hồn lực to lớn trước nay chưa từng có. Từng luồng hồn lực như lưỡi dao trong suốt đan xen trong không khí, lúc gió thổi qua người liền cắt ra vô số vết thương. Máu tươi chưa kịp tuôn trào đã bị gió giật lập tức xé toạc thành bụi phấn màu đỏ, biến mất trong khoảng không.

“Đây là… sao vậy?” Mặt Thiên Thúc U Hoa xám ngoét.

Ngay sau đó là tiếng nổ vang trời dậy sấm trong không trung, chính hồn đảo đột nhiên nổ tung rồi lan rộng. Vô số tảng đá khổng lồ chia năm xẻ bảy bắn tung tóe lên trời, sau đó lại mạnh mẽ thần tốc rơi xuống. Tất cả mọi người như đang ở trong một trận thiên tai tàn khốc, cố gắng tránh né, bao gồm cả U Minh và Thần Âm. Có thể thấy được hiện giờ, sắc mặt hai người nọ cũng được vẻ sợ hãi đầy lạ lẫm.

“Đó là… Đó là Liên Tuyền – Sứ đồ cấp Năm à?” Tất Lạp đứng vững lại, nhìn thứ vừa trồi lên từ lòng đất – hồn thú Hải Ngân được xem là có tính hủy diệt lớn nhất trong biển qua màn gió lốc mơ hồ. Đứng đón gió ngạo nghễ trên đầu Hải Ngân có chín con mắt là Qủy Sơn Liên Tuyền.

Cả hòn đảo tiếp tục sụp xuống trong âm thanh đinh tai nhức óc, long trời lở đất, kéo dài chẳng dừng. Lúc này, một bóng đen đột nhiên bay ra khỏi lòng đất theo đống đất đá nổ tung. U Minh quay đầu lại, bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ. Gã chưa từng thấy Đặc Lôi Á chật vật như vậy, đầu tóc bị gió thổi rối bù, khóe miệng dính máu, ba vết thương sâu hoắm trên đôi chân thon dài trắng nõn đang xối máu.

“Đặc Lôi Á, xảy ra chuyện gì vậy?” U Minh cảm thấy nhất định đã xảy ra biến cố kinh người nào đó, gã lao về phía cô nhanh như chớp. Đồng thời, Nghê Hồng cũng bay đến phía Đặc Lôi Á đang rơi xuống biển với tốc độ kinh hồn.

Nghê Hồng và U Minh đỡ được Đặc Lôi Á, đáp xuống một vách núi vẫn chưa sụp.

“U Minh, mau giết chết Qủy Sơn Liên Tuyền. Bây giờ không giết… đến lúc mạch linh hồn mới trong người cô ta xây dựng xong… chúng ta sẽ mãi mãi không giết được cô ta nữa… Mau ra tay đi!” Máu tươi không ngừng trào khỏi miệng Đặc Lôi Á, tiếng nói cô ta bị tắc nghẽn bởi máu trào từ cổ họng, nghe kinh khủng và rợn người.

“Em nói… mạch mới gì cơ?” U Minh quay đầu, nhìn Qủy Sơn Liên Tuyền đang đứng trên đầu Hải Ngân cao cao.

Toàn thân cô tỏa ra ánh sáng khiến người ta chói mắt, hồn lực tuôn trào trên người cô quả thật đến mức độ không thể tin nổi. Cô điều khiển Hải Ngân, từ từ đến gần Ám Sí và Qủy Sơn Phùng Hồn. Cô phải tìm được anh trai mình, sau đó nhanh chóng chạy khỏi đây. Nhưng trên mặt cô ẩn chứa nét cuồng loạn, dữ tợn gần như sắp đến cực hạn. Đôi mắt cô hỗn loạn như đã sớm mất lý trí.

Mặt đất chấn động mãnh liệt, thân thể Hải Ngân to lớn từ từ ngoi lên khỏi mặt biển. Phần vừa mới hiện ra chỉ là một góc thân hình khổng lồ của nó. Ngân Trần đứng trên đuôi Hải Ngân, ra sức né tránh đống đất đã đang ào ạt rơi xuống xung quanh. Tất Lạp bay cao cao trên lưng Hải Ngân, anh muốn đến gần Qủy Sơn Liên tuyền hỏi cho rõ ràng.

“Qủy Sơn Liên Tuyền bây giờ không phải là Sứ đồ cấp Năm nữa. Hiện tại cô ta là…” Đồng tử Đặc Lôi Á co chặt lại, vô cùng hoảng sợ, máu bên khóe môi bị gió thổi bay, “Hiện tại, cô ta là Vương tước cấp Sáu mới nhất. Cô ta là thần biển mới…”

U Minh đột nhiên buông tay ra: “Tại sao lại như vậy…”

“Trước khi Cyril chết đã ban ấn mạch linh hồn cho Qủy Sơn Liên Tuyền. Nói cách khác, ông ta biến Qủy Sơn Liên tuyền thành Sứ đồ của mình. Lra, Liên Tuyền đã từng được ban ấn một lần, trong thân thể có mạch linh hồn của Vương tước cấp Năm, nếu lại có thêm một mạch mới thì trong phút chốc sẽ bài xích lẫn nhau, khiến thân thể bị phá hủy và tử vong nhưng mà… mạch linh hồn của Vương tước cấp Sáu thật sự quá đặc biệt. Nó có năng lực trị thương vượt bậc, với cường độ gần như vĩnh sinh, khiến cho hai mạch hồn tồn tại an toàn song song trong một cơ thể… Hồn mạch vì bài xích lẫn nhau mà phá hủy thân thể trong nháy mắt đã được năng lực trị thương mạnh mẽ phục hồi như cũ… Khoảnh khắc Cyril chết, Qủy Sơn Liên Tuyền liền kế thừa thân phận và hồn lực của Vương tước cấp Sáu, mạch linh hồn cô ta lập tức phục chế gấp đôi… Giờ phút này, cô ta tương đương có ba bộ mạch linh hồn. Hiện nay, hồn lực của cô ta đã vượt qua tất cả chúng ta…” Tiếng nói Đặc Lôi Á càng lúc càng suy yếu, nhìn ra được vừa rồi chắc chắn cô đã bị thương nặng nặng dưới lòng đất.

“Không! Điều này không thể nào! Tôi mới là Sứ đồ cấp Sáu. Cho dù Cyril chết thì cũng phải là tôi thừa kế vị trí chứ? Cô nói dối!” Thiên Thúc U Hoa đột ngột lao ra khỏi phạm vi Vạt Váy Nữ Thần, khuôn mặt cô đỏ gay vì kích động, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Tuy nhiên, cô đã quên xung quanh đang chấn động kịch liệt, hồn lực khổng lồ gào thét khắp trời. Trong nháy mắt, cô bị đánh bay về phía sau. Dưới áp lực hồn lực lớn mạnh và bất thình lình như thế, cô rơi vào hôn mê.

“U Minh, Tất Lạp, Ngân Trần, Nghê Hồng, Thần Âm… Tôi nhân danh Thiên Cách ra lệnh các người lập tức liên thủ giết chết Qủy Sơn Liên Tuyền, không được để cô ta rời khỏi đây.” Đặc Lôi Á càng nói thì càng có nhiều máu trào ra khỏi miệng cô ta.

Vừa dứt lời, năm bóng dáng bất chợt vút lên cao, như sao băng lao về phía mục tiêu chung: Qủy Sơn Liên Tuyền.

Trong tích tắc tiếp theo, Qủy Sơn Phùng Hồn vốn định bay đến gặp em gái lại thình lình như bị mê muội xông về phía Nghê Hồng. Hoa văn vàng toàn thân anh chợt tăng vọt đến mức cực hạn. Nghê Hồng cũng vận dụng hồn lực cả người, giơ tay đôi tay như hai lưỡi kiếm sắc bén, bay nhanh như chớp đến nghênh chiến với Qủy Sơn Phùng Hồn. Hồn lực hai người đều đốt cháy đến cực điểm, như thể liều mạng ôm nhau chết chung.

“Đừng giết hắn! Đừng giết hắn!” Đặc Lôi Á giãy giụa ngồi dậy, gào rát cổ họng với Nghê Hồng: “Hắn chính là muốn chết đấy!’

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang dội. Mây đen vân vũ thoáng chốc hiện ra một chỗ trống như bầu trời bị nổ hé một lỗ hổng. U Minh, Tất Lạp, Ngân Trần và Thần Âm cũng bị áp lực này đánh bay ra xa. Họ tiêu trừ sức lực trong người, để mặc gió thổi bay về sau như diều đứt dây, vì chỉ như vậy mới có thể giảm bớt lực xung kích. Khi ánh sáng chói mắt tan đi, Nghê Hồng toàn thân hàng ngàn hàng vạn vết thương không ngừng phun máu, rũ rượi rơi xuống từ trên bầu trời. Hắn đã hôn mê, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, tựa như một tảng thiên thạch lao xuống.

Cùng lúc đó, như một mảnh sao băng, thi thể Qủy Sơn Phùng Hồn cũng rơi xuống. Thân thể của anh đã lạnh ngắt nhưng hai mắt vẫn mở to. Hốc mắt còn lưu lại giọt lệ hòa lăn với máu tươi chảy xuống từ vết thương trên trán, bay vương vất trong bầu trời vùng biển Rannes mênh mông.

Đặc Lôi Á trợn to mắt, như khó có thể tin được. Bởi vì cô hiểu một Vương tước mới tinh đủ áp đảo tất cả đã ra đời. Hay nói cách khác, một quái vật có bốn mạch hồn đã ra đời.

“Anh!!!!” Tiếng gào thét đau thương từ nơi xa truyền đến rồi mất hút trong không gian trống trải. Chỉ trong tích tắc, cả mặt đất im phăng phắc, thế giới tĩnh tại trong chân không. Mưa và máu giăng kín xung quanh như lơ lửng bất động, những hòn đá bay với tốc độ chậm chạp… Sau chốc lát yên tĩnh, một tiếng nổ rên vang truyền đến từ người Hải Ngân, như thiên thạch rơi xuống khắp trời đất, ánh sáng mãnh liệt khiến người bỗng chốc mù lòa.

Khi ánh sáng chói mắt biến mất, tầm nhìn không còn bị hạn chế, trời đất quay về yên tĩnh, hòn đảo đã bị phá hủy, chỉ còn lại vài dãy đá ngầm lác đác. Chính giữa đại dương, hồn thú Hải Ngân như một hòn đảo mới nổi lên đang gầm thét vươn cao thân thể dưới ánh sáng. Đứng trên đỉnh đầ nó là Qủy Sơn Liên Tuyền hiên ngang trong gió, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt tràn ngập hận thù như biển sâu không đáy. Tiếng nói lạnh lẽo của cô truyền đến từ giữa biển khơi: “Các người đã giết anh trai tôi… Các người đã liên thủ giết anh ấy… Nhưng không sao, anh ấy sẽ không chết cô đơn như vậy… Tôi sẽ đi theo anh ấy. Có điều là trước đó… ngay hôm nay, tôi phải bắt tất cả các người chôn cùng.”

“U Minh, bây giờ, anh không giết được cô ta đâu… “ Đặc Lôi Á nhìn Qủy Sơn Liên Tuyền lạnh lùng như thần thánh trên trời, khản giọng: “Bây giờ, cô ta là Vương tước cấp Năm, cũng đồng thời là Vương tước cấp Sáu…. Cô ta là người kiêm hai chức Vương tước đầu tiên trong lịch sử Aslan..”

Trái tim mọi người đều chìm nghỉm như hòn đảo dưới chân.

“Nếu một mình U Minh không thể giết chết cô ta, vậy thì tất cả chúng ta hợp sức lại.” Tất Lạp bỗng xuất hiện phía sau lưng. Anh nhìn Hải Ngân gầm thét ở đường chân trời xa xôi.”Nhưng tôi nói trước, sau khi giết được cô ta, Đặc Lôi Á, tốt nhất cô cho chúng tôi một câu giải thích thỏa đáng. Nếu không…”

Tất Lạp không nói tiếp, nhưng Đặc Lôi Á thấy được sự rét lạnh từ đôi mắt anh. Trong nháy mắt tiếp theo, không biết tại sao Qủy Sơn Liên Tuyền đột nhiên ngã xuống lưng Hải Ngân. Cô như đã quên mất mới vừa rồi đã nói muốn giết hết bọn họ để chôn cùng anh trai mình, điều khiển Hải Ngân nhanh chóng bơi về phía xa. Thân thể to lớn như hòn đảo của Hải Ngân rẽ nước, dấy lên những con sóng khổng lồ.”Đừng để cô ta đi!” Đôi mắt Đặc Lôi Á tuôn trào gió bão, gấp rút.”Hình như hồn lực cô ta có vấn đề… Có lẽ là hai hồn mạch xuất hiện bài xích… thừa dịp lúc này có thể giết chết cô ta.”

Mọi người bỗng bay vút lên, như sao băng đoạt mệnh lao về phía Liên Tuyền. Nhưng trong lúc đó, một biến cố bất chợt không ai ngờ đến đã xảy ra.

Ngân Trần đột ngột phóng lên cao, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tất Lạp, U Minh, Thần Âm, ném ra ba bốn hồn khí cùng một lượt, trong đó có thanh kiếm băng có thể phân thân thành vô hạn khi nãy. Tất cả mọi người đều vội vã né tránh. Dù sao ai cũng biết chuyện Ngân Trần từng là Đại thiên sứ, sẽ không ai đùa với tính mạng, chính diện giao đấu với anh.

Sau khi mọi người né tránh hết công kích, bóng Qủy Sơn Liên Tuyền và Ngân Trần đã biến mất trong trời đất mịt mù.

“Đây là sao?” Tất Lạp nhìn Đặc Lôi Á.

“Mới vừa rồi, khi mạch linh hồn cấp Năm đang phục chế trong cơ thể Qủy Sơn Liên Tuyền, trong vài giây ngắn ngủi trời đất im lặng như tườm khi cô ta trở thành Vương tước cấp Năm mới, chúng ta không ai thấy cô ta nhích đến gần Ngân Trần. Cô ta nói với Ngân Trần điều gì đó, thế là anh ta cam tâm tình nguyện đi theo.”

“Cô ta nói cái gì?” Ánh mắt U Minh đầy vẻ chết chóc.

“Cô ta chỉ nói một câu thôi, đó là…” Ánh mắt Đặc Lôi Á giờ đây chất đầy độc ác và thù hận, nhưng đằng sau đó là nỗi sợ hãi khôn cùng không tài nào che giấu nổi… đó là: “Đi theo tôi, tôi dẫn anh đi tìm Gilamesh..”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.