Mộ Dung Nhan ôm Sở Hạ Đề trở lại Chiêu Lan Điện, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thấp giọng nói,"Ngươi mau nghỉ ngơi đi." Nói xong, nàng liền muốn xoay người rời đi, nàng hiện tại đột nhiên rất muốn múa thương.
"Ngươi.. Ngươi không sao chứ?" Sở Hạ Đề mặc dù cảm giác mình có chút váng đầu hoa mắt, nhưng vẫn lo lắng Mộ Dung Nhan, biểu tình của nàng vừa rồi thực sự làm lòng người trùng xuống, có một loại đau lòng thương tiếc nói không nên lời.
Mộ Dung Nhan dừng bước, nhưng không xoay người, một lúc lâu, nàng lạnh nhạt nói, "Đều qua rồi."
Nói xong, nàng đẩy cửa ra ngoài, đang muốn bước ra ngoài cửa, lại nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân lảo đảo, sau đó một thân thể mảnh khảnh dán lên lưng mình.
"Ngươi rõ ràng khổ sở như vậy, nhưng vì sao còn không khóc? Chẳng lẽ ngươi thật sự là khúc gỗ không có thất tình lục dục sao?"
Sở Hạ Đề dán chặt vào lưng Mộ Dung Nhan, nghẹn ngào hỏi.
Mộ Dung Nhan đột nhiên run lên, viền mắt trong nháy mắt liền đỏ, rõ ràng trước đây không lâu, Lãnh Lam Ca cũng dán vào mình như vậy, mà chỉ trong chốc lát, chính mình không thể không triệt để buông nàng ấy xuống.
Trước đây, ta luôn cho rằng một người muốn thay đổi thì cần một thời gian dài, bây giờ ta mới biết, một người muốn thay đổi, kỳ thực chỉ cần một khoảnh khắc, liền đủ lâu.
"Ta muốn dạy Tiểu Trung luyện thương, hắn không luyện nữa sẽ thành hoang phế." Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng đẩy ra Sở Hạ Đề đang ôm tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/284789/chuong-56-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.