Sau ba ngày, Mộ Dung Nhan cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng thất thần đang nhìn hai tay tái nhợt vô lực của mình, có cảm giác không chân thật bừng tỉnh như mộng.
Lúc này, hai người Sở, Ma nhìn thấy Mộ Dung Nhan tỉnh, liền đi tới bên người nàng.
"Ngươi... Ngươi vẫn ổn chứ?" Sở Hạ Đề cuối cùng mở miệng hỏi.
Ta vẫn ổn chứ? Ta vẫn ổn chứ?
"Ta rất ổn." Mộ Dung Nhan không mang theo bất luận cảm tình gì trả lời.
Ta tại sao phải không ổn?
Lẽ nào bị hai người ta yêu nhất thế gian này phản bội, ta nhất định không ổn sao?
"Ngươi rõ ràng không ổn một chút nào." Sở Hạ Đề nhìn thấy Mộ Dung Nhan nản lòng thoái chí như vậy, không nhịn được lại muốn rơi lệ.
"Ta sắp đói chết rồi." Mộ Dung Nhan đứng dậy, liền đẩy cửa đi xuống lầu.
"Biểu ca... Ngươi từ từ ăn..." Ma Da Đồng mặc dù biết Mộ Dung Nhan đã ba ngày không có ăn uống, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn biểu ca ăn như hổ đói vậy.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Nhan cuối cùng buông đũa xuống, hơi sửng sốt một lúc, sau đó đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sở Hạ Đề vội la lên.
"Ta muốn đi nơi yên tĩnh một chút." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.
"Ta đi cùng ngươi!" Sở Hạ Đề chỉ lo Mộ Dung Nhan nghĩ không thông.
"Để mình ta yên tĩnh một chút đi, ngươi yên tâm, ngươi thật vất vả mới cứu ta từ trên sa trường trở về, cái mạng này ta quý trọng vô cùng." Mộ Dung Nhan giương lên một nụ cười, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/284782/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.