Sau khi xuống lầu, Mộ Dung Nhan ôm quyền nói với Tứ Hiệp, "Đa tạ bốn vị đại hiệp đêm qua đã khoản đãi, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan, ta phải đi rồi.
Chúc Viễn Sơn đáp, "Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Thân thể của đệ muội không phải không khoẻ sao?"
"Nếu như nàng ấy không muốn đi, liền phiền bốn vị đại hiệp chiếu cố thêm mấy ngày..." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.
"Biểu ca! Ngươi nói cái gì?! Ngươi sao có thể bỏ lại Hạ Đề tỷ tỷ!" Ma Da Đồng chưa từng tức giận cũng tức giận rồi, làm sao Mộ Dung Nhan lại trở nên tuyệt tình như vậy.
Tiết Nghĩa đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan, đột nhiên cầm cây thiết trượng đánh về phía Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời bị trúng mấy phát, mặc dù lúc này Tiết Nghĩa chưa dùng tới nội lực, nhưng cái gậy này đánh vào người cũng vô cùng đau đớn.
Mộ Dung Nhan che mặt, quát to, "Ngươi.. Sao ngươi lại đánh ta?!"
"Hừ, trong đời Tiết mỗ hận nhất là hai loại người, một là kẻ trộm cắp, hai chính là hạng người bỏ rơi vợ con như ngươi! Cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, thế mà lại coi trọng loại người như ngươi, cũng thật sự là ông trời mù đôi mắt chó!" Tiết Nghĩa càng nghĩ càng giận, lập tức đuổi theo đánh Mộ Dung Nhan khắp phòng.
"Đại ca! Bớt giận! Mộ huynh đệ hẳn là nhất thời nói nhảm! Chúng ta có chuyện từ từ nói!" Dương Đại Hữu nhìn Mộ Dung Nhan bị đánh đến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/284778/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.