Tô Luân không khỏi lui lại một bước, nhưng vì cái gì mình phải lùi lại...
Hắn bất quá chỉ có một người, chẳng lẽ mấy vạn đại quân của mình còn sợ hắn sao?
Giết hắn...nhất định phải giết hắn!
Tô Luân lại phất phất tay, chỉ thấy phía sau ào lên vô số cung tiễn thủ.
"Bắn!" Tô Luân nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, tay cương giữa lưng chừng thật lâu, cuối cùng vung thật mạnh hạ lệnh.
Rốt cuộc biết vì sao ở Vu Tư Quan phụ vương lại tha cho ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi trêu chọc người ta yêu nhất, ta cũng muốn buông tha ngươi...
"Vút, vút, vút". Mấy trăm mũi tên sắc nhọn đồng thời bắn về phía Mộ Dung Nhan, trong nháy mắt giữa không trung lại cực kỳ giống pháo hoa đầy trời.
Mộ Dung Nhan hai tay dồn lực, xoay tròn ngân thương trong tay, thế nhưng lại gần như chắn được toàn bộ mấy trăm mũi tên này.
"Lại bắn!"
"Bắn tiếp!"
"Toàn bộ bắn cho ta!" Tô Luân hổn hển quát.
Chung quy Mộ Dung Nhan tiêu hao hết nội lực, trên người cuối cùng cũng trúng lên.
Vài miệng vết thương điên cuồng đổ máu, thân mình lảo đảo, trước mắt tối sầm.
Nàng không khỏi thầm nghĩ, lần này...sợ thật sự không sống nổi...
Tô Luân tạm thời thu tay, hô lên với Mộ Dung Nhan: "Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, cũng cam đoan với tiểu Vương sẽ vĩnh viễn không bước vào lãnh thổ Hung Nô, ta sẽ tha chết cho ngươi!"
"Ha ha ha ha!!!" Mộ Dung Nhan nghe xong, lại đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, vẻ mặt điên cuồng. Nàng lấy ngân thương chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/284768/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.