Trong nháy mắt, từ thu vào đông, đầu cành bắt đầu trụi lá.
Nhưng chiến tranh lại vẫn không chấm dứt.
Ở nơi đây, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn đến lòng người ngươi lừa ta gạt trần trụi.
Mộ Dung Nhan thật lâu không còn rơi lệ nữa, dù cho chung quanh vẫn không ngừng có người ngã xuống.
Là chính mình trở nên chết lặng vô tình sao?
Cảm giác đã lâu rồi không chạm vào sự thiện niệm ôn tồn của nhân gian...
Mộ Dung Nhan bắt đầu điên cuồng tưởng niệm Lãnh Lam Ca, mỗi đêm nương ánh nến mỏng manh, đều phải lấy chiếc túi hương đặt trong lòng ra, nhìn lọn tóc đen của Lãnh Lam Ca suy nghĩ xuất thuần.
Ca nhi, ta rất nhớ nàng...Ta thực muốn gặp nàng một lần...
Chiến tranh giữa hai quốc gia tựa hồ tiến nhập vào vô tận trận đánh giằng co, Khố Luân là địa phương tốt, làm cho Yên quân cùng Hung Nô tranh đi đoạt lại, thật sự là đoạt mà mất, rồi mất lại đoạt lại.
Ngày đó, Mộ Dung Nhan mang theo Dương Tham Lĩnh suất lĩnh một đội nhân mã đi tuần tra ngoài thành Khố Luân.
"Dương Tham Lĩnh, đến tột cùng khi nào chiến tranh mới có thể chấm dứt?" Mộ Dung Nhan phiền muộn hỏi.
"Thuộc hạ là người thô tục, ta cảm thấy đánh giặc hẳn không khác đánh nhau lắm, cần có một phương quỳ xuống cầu xin tha thứ, một bên khác mới chịu thu tay..." Dương Đại Vi mở miệng hồi đáp.
"Vốn không có biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?" Mộ Dung Nhan thấp giọng hỏi.
"Aish, trên đời này nào có chuyện tiện nghi nào mà không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/284764/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.