Chương trước
Chương sau
"Vì sao hắn muốn giết ngươi?" Chiêu đế thản nhiên hỏi, hắn quả thực không muốn nhìn mặt nhi tử uất ức này của mình.
"Thất đệ hắn..." Mộ Dung Cảnh tâm niệm vừa chuyển, nói: "Hôm qua, nhi thần cùng thị vệ Hổ gặp được Thất đệ hắn thế nhưng lại gian...dâm...dân nữ, nhi thần trong lòng cảm thấy không đành, hôm nay liền gọi hắn lại đây khuyên bảo, hy vọng hắn có thể an trí người ta cho tốt, ai ngờ hắn thế nhưng lại không nghe, còn uy hiếp nhi thần không được nói ra ngoài...Thị vệ Hổ thật sự nhìn không nổi, liền xảy ra tranh chấp với hắn, không ngờ hắn bị chọc giận, thế nhưng lại một quyền đánh chết Hổ, hắn hoặc là không làm, còn đã làm phải làm đến cùng, thậm chí muốn giết nhi thần diệt khẩu!!! Phụ hoàng, ngài cần phải làm chủ cho nhi thần!!!"
Mộ Dung Nhan bị điểm trúng đại huyệt, miệng không thể nói, nhưng lỗ tai lại nghe được rành mạch, nghe hắn thế nhưng lại trắng đen điên đảo, đem tất cả những việc khốn kiếp hắn làm đều đổ lên người mình, trong lòng giận dữ, đầy bụng oan khuất, muốn mở miệng tranh cãi cũng không thể, từ yết hầu chỉ có thể phát ra tiếng ô ô như dã thú.
"Ha ha, gian dâm dân nữ, ở trong cung giết người, ở trước điện muốn giết huynh của mình, này đều là tội không nhỏ ah, bệ hạ ngài nói có đúng không?" Hoàng Hậu đứng bên cạnh Chiêu đế, đột nhiên cười lạnh nói.
Chiêu đế trầm mặc một hồi, đột nhiên lớn tiếng hỏi: "Mộ Dung Cảnh, những lời ngươi nói với trẫm, thế nhưng là tình hình thực tế sao?"
Mộ Dung Cảnh bị Chiêu đế gọi thẳng tên họ ngay mặt quát hỏi, sợ tới mức im bặt, nhưng vừa nghĩ đến lời Hoàng Hậu mới nói, tựa hồ cũng biết là đứng bên phía mình, liền lại tăng thêm can đảm, cao giọng nói: "Phụ hoàng, những lời của nhi thần đều là thật! Vừa rồi Thất đệ vung đao muốn giết ta, phụ hoàng đã thấy, thị vệ Hổ chết một bên, thi cốt chưa lạnh, mọi người cũng đều thấy được, về phần dân nữ mà Thất đệ gian dâm kia...Thất đệ cũng nhận thức, chính là Tiêu cô nương của Vọng Nguyệt Lâu, nếu phụ hoàng không tin, cũng có thể gọi người đi thăm dò điều tra!" Mộ Dung Cảnh hạ nhẫn tâm, lần này nhất định phải mượn đao giết người, làm cho tên tiểu tử người Hồ này vĩnh viễn không có ngày xoay người.
Mộ Dung Nhan nghe xong, tức giận đến suýt ngất, trong lòng hô to, hắn nói dối!!! Toàn bộ đều dối trá!!!
Chiêu đế xem Mộ Dung Cảnh ăn nói chính đáng hiên ngang như thế, có bằng có cớ, trong nhất thời cũng không đưa ra được quyết định.
Hoàng Hậu thấy Chiêu đến vẫn không nói lời nào, liền mở miệng nói: "Aish, không bằng bỏ qua đi, không phải chỉ cưỡng bức một nữ tử phong trần, giết chết một tên thị vệ không biết tốt xấu, muốn diệt khẩu huynh trưởng của mình thôi sao, bất quá dù sao lại cũng không giết thành, Thất điện hạ tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, quả thật không đáng vì một ít chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó xử hắn..."
"Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, các người cần phải làm chủ cho hài tử số khổ này của thần thiếp! Không phải đều nói Vương tử phạm pháp cũng có tội như thứ dân sao! Hoàng Thượng ngài là minh quân mà! Nếu cứ vậy thả Thất điện hạ...thiếp thân không phục..." Thục phi nói xong liền bổ nhào lên người Mộ Dung Cảnh, hai người ôm nhau khóc rống.
"Được rồi, trẫm đã biết! Người đâu! Đưa Thất hoàng tử áp giải vào Đại Lý Tự! Chờ xử lý!" Chiêu đế chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, không muốn lại tiếp tục nhìn bộ dáng khóc sướt mướt của hai kẻ trước mặt, liền không kiên nhẫn lên tiếng, phất tay áo mà đi.
Mộ Dung Nhan không được giải huyệt, không thể động đậy, bị hai thị vệ trực tiếp cầm gông sắt trói tay chân, rồi đưa nàng vào nhà lao trong Đại Lý Tự.
Mộ Dung Nhan vĩnh viễn cũng không quên, khoảnh khắc mình chật vật đi lướt qua kẻ kia, ý cười âm hiểm gợi lên trên mặt Mộ Dung Cảnh cùng mạt khoái cảm khó có thể nói thành lời loé lên trong mắt Hoàng Hậu.
Các người đều muốn ta chết...
Thì ra, các người đều muốn làm cho ta phải chết...
Mộ Dung Nhan bỗng nhiên nhớ tới mùa đông hai năm trước, chính mình cũng bị Mộ Dung Cảnh chọc giận đến cuồng nộ, diện mục dữ tợn ở trong tuyết cao giọng gào thét những lời này, nhưng lúc ấy chẳng qua là thiếu niên, nhất thời khí huyết dâng tràn xuất khẩu ngông cuồng, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa.
Mà nay, Mộ Dung Nhan lại trầm tĩnh như nước lặng, chỉ là trong lòng lại yên lặng lặp đi lặp lại những lời này, suy nghĩ, nàng bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, như vậy mẫu phi thì sao? Mẫu phi thật sự ngoài ý muốn bệnh chết sao?
Mộ Dung Nhan bị đặt trên chiếc giường đơn sơ trong nhà lao, lúc này huyệt đạo của nàng đã hơi cởi bỏ, ngón tay có thể động, nàng một chút lại một chút gõ lên nệm giường, trong lòng hồi tưởng di ngôn mang theo cừu hận khắc cốt của mẫu thân lúc lâm chung.
"Người nọ...kiếp này hắn nợ ta, ta muốn hắn dùng giang sơn để trả!"
Cho nên, mẫu phi, cũng có người muốn hại chết người, phải không?
***
Lãnh Lam Ca một hơi chạy như điên dến Vọng Nguyệt Lâu, túm lấy tú bà, dùng sức lắc bà ta, hỏi: "Hắn ở đâu?! Hắn ở đâu?!"
Tú bà bị Lãnh Lam Ca lắc đến lợi hại, trương giấy cầm trên tay liền bị tuột ra bay xuống.
Lãnh Lam Ca liếc mắt thấy chữ viết trên giấy, phát hiện đúng là của Mộ Dung Nhan, liền dành trước tú bà, nhặt lên.
"Hắn...hắn vì sao...lại viết trương giấy này cho ngươi?" Lãnh Lam Ca run giọng hỏi, nước mắt đã vòng quanh mắt.
Tú bà kia đã nhận ra cô nương này chính là người ngày thường luôn đi cùng Thất điện hạ, thầm nghĩ, aish, cô nương này sợ là còn không biết đạo lý nam tử trên thế gian đều bội bạc, liền đi thẳng vào vấn đề, nói: "Vị cô nương này hỏi thật đúng là thú vị, chẳng lẽ Thất điện hạ cùng cô nương của Vọng Nguyệt Lâu của lão thân trải qua một đêm xuân không cần trả tiền sao?"
Lãnh Lam Ca nghe xong, giật mình ngẩn người một lúc lâu, lại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, đây thiên chân vạn xác là chữ viết của hắn, nàng chỉ cảm thấy một trận trời đất tối tăm mờ mịt...
Nàng yên lặng cầm giấy nhét trở lại trong tay tú bà, xoay người trở về, cũng chưa đi được hai bước đã cảm thấy trước mặt tối đen, thân mình mềm nhũn, cả người liền lảo đảo ngã tới trước. May mà Trúc Nhi đúng lúc đuổi tới, tiếp được Lãnh Lam Ca đang mất hết khí lực.
"Tiểu thư! Người không sao chứ! Tiểu thư!" Trúc Nhi đón được Lãnh Lam Ca xụi lơ vô lực.
"Aish...chúng ta trở về đi...đều oán ta quá ngốc..." Lãnh Lam Ca nước mắt cuồn cuộn, lồng ngực một mảnh chua xót.
Trúc Nhi đỡ Lãnh Lam Ca thất hồn lạc phách trở lại cửa Lãnh phủ thì nhìn thấy một thanh niên nam tử mặc phục sức thị vệ trong hoàng cung đang đi tới đi lui trước cửa Lãnh phủ.
Hắn ngẩng đầu vừa thấy Lãnh Lam Ca liền vội vàng xông lên, lo lắng nói: "Đệ muội...không đúng, Lãnh tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Người này tự nhiên chính là Cố Hàn đảm nhiệm chức Ngự tiền đái đao thị vệ ở hoàng cung, vừa rồi khi hắn ở trong hoàng cung tuần tra, nghe được rất nhiều người khe khẽ thì thầm, nói cái gì mà không ngờ Thất điện hạ lại là loại người như vậy...
Hắn nghe xong sinh nghi liền tuỳ tay kéo một thị vệ lại hỏi: "Vị huynh đài này, có chuyện gì xảy ra với Thất điện hạ?"
Thị vệ kia kinh ngạc nói: "Ngươi còn không biết a, hiện tại toàn bộ Tử Cấm Thành mọi người đều biết buổi sáng Thất điện hạ ở trong cung đánh chết một thị vệ, còn thiếu điều giết chết Lục điện hạ, nghe nói là vì hắn ở ngoài cung gian dâm dân nữ bị Lục điện hạ bắt gặp, hắn liền tâm sinh sát cơ, muốn giết Lục điện hạ diệt khẩu! Hiện tại đã bị bệ hạ nhốt vào Đại Lý Tự, chờ xử lý! Nghe nói bệ hạ và Hoàng Hậu đều rất tức giận, nhẹ thì sẽ trục xuất hắn làm thứ dân, nặng thì phỏng chừng phải đền mạng...
Cố Hàn nghe xong kinh hãi, nhưng trong lòng biết được Mộ Dung Nhan cũng không phải kẻ xấu bực này, nhất định là bị vu hãm, liền lập tức xuất cung, muốn tìm Lãnh Lam Ca thương lượng xem phải cứu Mộ Dung Nhan thế nào.
Cố Hàn vừa thấy Lãnh Lam Ca liền đem toàn bộ chuyện tình nghe được nói cho nàng, nhưng hắn thấy Lãnh Lam Ca ngẩn ngơ nhìn hắn, không nói được lời nào liền vội nói: "Lãnh tiểu thư, điện hạ cũng không biết bị người nào hãm hại, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi nhưng nói câu gì đi chứ!"
Thế này Lãnh Lam Ca mới như trong mộng tỉnh lại, thầm nghĩ trong lòng, đúng vậy, nhất định là hắn bị người hãm hại! Ta như thế nào ngu như vậy, thiếu chút nữa lại hiểu lầm hắn!
Nghĩ thế, Lãnh Lam Ca bình tĩnh nói với Cố Hàn: "Ta đi cầu phụ thân, để phụ thân đi khẩn cầu Thánh Thượng điều tra rõ tình hình thực tế, buông tha hắn!" Nói xong, nàng liền xoay người vọt vào phủ, đi tìm Lãnh Hựu.
Lãnh Hựu nhìn nữ nhi vội vàng chạy đến thư phòng, khẽ vuốt chòm râu nói: "Thế nào, biết phụ thân không hề lừa ngươi chứ?"
Hắn biết rõ Lãnh Lam Ca vừa đi Vọng Nguyệt Lâu, nghĩ nếu nàng trở lại thì tất nhiên đã biết chân tướng sự tình, cũng sẽ buông tha cho vị Thất điện hạ đứng núi này trông núi nọ kia...Huống chi tin tức mà mình vừa nhận được, Thất điện hạ gây ra đại hoạ, sợ là kiếp này cũng không có mệnh để lấy Ca nhi.
Lãnh Lam Ca lại một phen kéo tay áo Lãnh Hựu, vội la lên: "Phụ thân, xin ngài cứu hắn đi! Nhất định là hắn bị người vu oan! Phụ thân người đi van cầu bệ hạ thả hắn khỏi nhà lao đi!"
Lãnh Hựu thầm kinh hãi, thế nào Ca nhi nhanh như vậy ngay cả chuyện này cũng biết...bản thân hắn cũng là vừa mới nhận được tin tức của nội tuyến truyền đến từ trong cung...
Lãnh Hựu trầm mặt, nghiêm túc nói: "Ngươi đã biết Thất điện hạ phạm vào đại nghịch bất đạo, tội nghiệt không thể tha thứ, vậy thì càng nên mau chóng rời xa hắn, rời xa vũng nước đục này!" Hắn ngừng lại, rồi nói: "Huống chi, lần này thật sự không có ai có thể cứu được hắn...phụ thân cũng không có năng lực đó."
Hắn nghĩ, lần này rõ ràng là Hoàng Hậu muốn quang minh chính đại trừ bỏ Thất điện hạ, ai còn dám ở thời khắc mấu chốt này ngỗ nghịch Hoàng Hậu...
Lãnh Lam Ca nghe xong, trong nháy mắt hốc mắt đỏ bừng, nàng cắn chặt răng, tiếp tục năn nỉ: "Phụ thân người là Thừa Tướng dưới một người trên vạn người, người chắc chắn có biện pháp cứu hắn ra đúng không? Nữ nhi cầu người...chỉ cần người có thể cứu hắn ra...về sau cái gì nữ nhi cũng đều nghe phụ thân..."
Lời này làm cho Lãnh Hựu nghe cũng không đành, vỗ nhẹ mu bàn tay nữ nhi, thở dài thật sâu, nói: "Ca nhi à, lần này thực sự không phải phụ thân cố ý từ chối không cứu, mà quả thật vô lực xoay chuyển...Đây có lẽ là kiếp nạn mà Thất điện hạ chú định khó thoát...Aish, chờ ngươi ngày sau gả cho Tề Vương, tự nhiên sẽ quên hắn..."
Lãnh Lam Ca vừa nghe Lãnh Hựu lại vẫn không muốn cứu Mộ Dung Nhan, mạnh mẽ gạt tay hắn ra, kiên quyết nói: "Ta đời này cũng sẽ không quên hắn! Cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Tề Vương!"
Nói đến đó, Lãnh Lam Ca đột nhiên linh quang chợt loé, Tề Vương, Tề Vương...
Đúng, nhất định Tề Vương có thể cứu hắn ra! Ta đi tìm Tề Vương!
Nghĩ vậy, Lãnh Lam Ca bước nhanh chạy ra khỏi thư phòng, liền chạy về hướng Tề Vương phủ.
Lãnh Hựu ở phía sau giậm chân kêu to: "Ca nhi! Ngươi muốn đi đâu?!"
Lãnh Lam Ca cơ hồ cả ngày đều vì Mộ Dung Nhan bôn ba mà hao tổn tinh thần, lúc đuổi tới Tề Vương phủ, chỉ cảm thấy một trận lồng ngực nặng nề choáng váng, mấy lần suýt té xỉu. Nàng hung hắn cắn chặt môi dưới trắng bệch của mình, thầm nghĩ, nhất định phải kiên trì trụ! Nhất định phải cứu tên ngốc đó ra mới được!
Lúc này, Tề vương Mộ Dung Huyền đã ở trong đình viện phiền muộn đi qua đi lại, hắn cũng tuyệt không tin tưởng Mộ Dung Nhan sẽ vô duyên vô cớ làm ra hành vi gian dâm dân nữ, giết người lại muốn sát huynh đệ...Nhưng hôm qua hắn quả thật đi cùng Tiêu Tử Yên ra ngoài, một đêm không về...
Mộ Dung Huyền không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, aish, tại sao có thể như vậy? Thất đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!
Đúng lúc hạ nhân truyền tin, nói thiên kim của Lãnh gia cầu kiến.
Mộ Dung Huyền vừa nghe nói Lãnh Lam Ca tới, liền vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Lãnh Lam Ca lo lắng chờ trong chính điện, vừa thấy Mộ Dung Huyền đến liền vội vàng nhằm phía hắn, quỳ gối trước mặt hắn, khóc xin: "Lam Ca cầu Tề Vương điện hạ cứu Thất điện hạ!"
Mộ Dung Huyền thấy Lãnh Lam Ca vì cứu Mộ Dung Nhan mà không tiếc quỳ xuống với mình, lập tức giật mình, vừa đau lòng lại chua xót, vội dùng sức giữ hai bả vai nàng, kéo nàng lên, vội vàng la: "Ngươi...ngươi đừng như vậy, bình tĩnh một chút, bổn vương chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp cứu Thất đệ ra!"
Lãnh Lam Ca nghe được, lập tức như tóm được một cọng rơm cứu mạng mà túm chặt áo choàng của Mộ Dung Huyền, sợ hắn chỉ đang an ủi mình. Nàng ngửa đầu hỏi: "Lời này là thật sao?"
"Phải, vô luận phải trá giá đắt thế nào, bổn vương cũng sẽ cứu Thất đệ!" Mộ Dung Huyền nghiêm mặt nói.
Hắn thầm nghĩ, ta tuyệt đối sẽ không làm nàng thất vọng, Ca nhi...Chỉ hy vọng về sau nàng có thể nhớ kỹ ta, cũng sẽ làm cho...
Thế này Lãnh Lam Ca mới cuối cùng tìm được một tia hy vọng, nàng yếu ớt cười với Mộ Dung Huyền, cảm thấy mọi mỏi mệt trong khoảnh khắc đè ép tới, sợi dây căng cứng buộc chặt trong lòng rốt cục buông lỏng, thế nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Mộ Dung Huyền cuống quýt ôm thân mình xụi lơ của Lãnh Lam Ca, khẩn trương gọi nàng: "Ca nhi, nàng làm sao vậy? Ca nhi! Ca nhi!"
Hắn quýnh lên, thế nhưng lại đem tiếng "Ca nhi" mà mình vẫn nhớ kỹ trong lòng bật thốt lên.
Hắn ngồi xổm xuống bế Lãnh Lam ca lên, đi thẳng về tẩm điện của mình, hét lớn với quản gia: "Còn không mau đi gọi đại phu! Gọi tất cả đại phu đến cho bổn vương!"
Hết chương 21
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.