Cái bóng đen kia không nhanh không chậm tiêu sái đi ra, đúng là "Ác đao" Mã Khuê!
Nguyên lai lần trước sau khi hắn bị Cố Hàn đánh ngất, rồi sau đó bị bắt vào nhà lao, vẫn tức giận bất bình, tìm thời cơ đào ngục. Mà nay là Tết nguyên tiêu, hắn thừa dịp lao ngục trông coi đều thả lỏng, không ai lưu ý, thế nhưng trốn thoát.
Khi Mã Khuê thật vất vả mới ra khỏi kinh thành, nửa đường lại phát hiện Lãnh Lam Ca và Mộ Dung Nhan. Hắn quan sát kỹ càng một thời gian, mãi đến khi tin tưởng nơi này thật sự cũng chỉ có hai người bọn họ, không còn ai khác, lúc này mới kiêu ngạo hiện thân.
Mã Khuê thầm nghĩ, lần này lão tử không thể không báo thù bị hại phải chịu tai ương lao ngục, trước giết tên tiểu bạch kiểm này, rồi chiếm mỹ nhân cho mình!
"Hắc hắc, đôi tiểu phu thê cãi nhau?" Mã Khuê khoé miệng ôm mạt ý cười âm trầm nói.
Mộ Dung Nhan vừa thấy đến là Mã Khuê, vội rảo bước lên đem Lãnh Lam Ca bảo hộ sau người, thầm nghĩ, lần này hỏng rồi, thế nhưng lại gặp phải kẻ cùng hung cực ác bực này!
Mã Khuê tuy rằng lúc trốn ra không kịp mang theo đao của mình, nhưng hắn biết tên tiểu bạch kiểm này có mấy cân mấy lượng, thầm nhủ cho dù không có binh khí nơi tay, giết tiểu tử ngươi cũng dễ như trở bàn tay.
"Hắc hắc, vị cô nương này, mới chỉ mấy tháng không gặp, lại càng xinh đẹp a!" Mã Khuê thấy được Lãnh Lam Ca dưới ánh trăng, thực hận không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/284749/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.