Trở lại tẩm cung, Mộ Dung Nhan một đầu chui lên giường, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi cực độ.
Nằm mê man thẳng đến xế trưa ngày hôm sau mới cả người đau nhức tỉnh dậy.
Vừa nghĩ đến Cố Hàn đã đồng ý dạy mình võ công, Mộ Dung Nhan liền đơn giản rửa mặt một phen, sau đó vội vàng chạy tới Vọng Nguyệt Lâu.
Mộ Dung Nhan vừa bước vào Vọng Nguyệt Lâu, một tiếng đàn tranh nhẹ nhàng thánh thót như tiếng suối chảy trong trẻo truyền đến, đưa mắt nhìn lên liền chạm phải một mỹ nử mặt hạnh má đào, mi cong như núi, mắt như nước hồ thu đang ngồi chính giữa tửu lâu yếu ớt cười gảy đàn tranh.
Nam tử ở đây đều say mê trong khúc nhạc mĩ diệu như rượu ngọt...cũng bao gồm cả Cố Hàn một thân thanh sam.
Mộ Dung Nhan liếc một cái liền nhìn thấy Cố Hàn mặc thanh sam bố ý giữa phần đông chúng nhân mặc cẩm y ngọc bào, chỉ thấy trong tay hắn nắm chén trà, đang như si như tuý nhìn vị cô nương trên đài...
Mộ Dung Nhan mặc dù thấy nữ tử gảy đàn tranh trên đài cũng dung mạo tuyệt sắc, nhưng trong lòng lại thấy thế nào cũng không bằng được một phần vạn Lãnh Lam Ca.
Nhìn dáng vẻ si mê của Cố Hàn, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy buồn cười, thầm thở dài, aish, ai có thể nghĩ một tên gia hoả nhìn qua giống một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu thầm ái mộ giai nhân kỳ thật cũng là một võ lâm cao thủ thâm tàng bất lộ chứ.
Mộ Dung Nhan lặng lẽ đến sau lưng Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/284744/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.