Vào ngày cuối cùng của mùa xuân, cuối cùng ta đã trở lại Yên Kinh.
Có lẽ là bởi vì mùa đông này đặc biệt dài dằng dặc, không nghĩ tới ở thời điểm này, vẫn còn có một mảng lớn hoa lê nở rộ quật cường hàn hương, trắng tinh như tuyết.
Gió nhẹ thổi qua, hoa lê bay lả tả, bay lả tả, lại cực kỳ giống từng trái tim điêu linh tàn tâm.
Một năm trước, mọi thứ dường như như ngày hôm qua. Mùa xuân năm Bình Trị thứ hai mươi lăm, quân Yên và Hung Nô hội chiến trên đỉnh Tử Xuyên, lấy ít thắng nhiều, Hung Nô đại bại.
Mà sau trận Tử Xuyên, Yên Thái tử trọng dụng Tương Vương chính tay đâm công chúa định quốc, thế cục thay đổi lớn, Hung Nô liên tiếp bại lui, cuối cùng lui binh ba trăm dặm ở Yên Môn Quan.
Cùng năm đó, Yên Thái tử Huyền cầm hổ phù quốc tỷ đăng cơ tại Ký Châu, xưng Yên Cảnh Đế, niên hiệu Thuận Trinh, danh chính ngôn thuận thảo phạt nghịch vương Mộ Dung Huy.
Trải qua một năm long trời lở đất, cửa thành Yên Kinh cuối cùng cũng bị công phá triệt để, đại quân giết trở lại hoàng cung Tử Cấm Thành, Sở vương * mà chết, đồng đảng đều bị tội tru di cửu tộc, trong đó cũng bao gồm Nam Cung thế gia quyền khuynh nhất thời, chỉ có Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ may mắn thoát tội.
Đến lúc này, nghịch tặc họa quốc đều bị triệt hạ tận gốc, giang sơn xã tắc cuối cùng quy vào trong tay áo người nọ.
Mà ta, cũng là hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/1908483/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.