"Nương nương, bên ngoài gió lớn, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Trúc Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng lãnh Lam Ca càng ngày càng lạnh lùng gầy gò, thấp giọng nói.
Lãnh Lam Ca lại phảng phất như không nghe thấy, thất thần nhìn nụ hoa lê chưa nở trong viện.
Chờ mùa xuân năm sau, lại là một lần hoa lê nở rộ, chỉ là khi đó, cho dù dốc hết hương hoa lê cả vườn này cũng không thể che giấu tình cảm trong lòng nữa.
Ngày mai, nàng ấy phải đi rồi... Lần này đi không biết bao năm, sợ là khó gặp lại.
"Nương nương, thân thể người đều như vậy... Vẫn nên về phòng ấm áp một chút đi. "Trúc Nhi thấy Lãnh Lam Ca không có phản ứng, liền đi lên phía trước một bước, đề cao vài phần âm lượng, nghẹn ngào nói.
Nghe ngự y nói, nương nương là bởi vì trường kỳ ưu tư quá độ, uất ức trong lòng, dẫn đến khí huyết hao tổn, tâm thần rối loạn... Nếu sau này tâm tình có nhiều dao động, nhẹ thì âm huyết không đủ, tâm âm hao tổn, nặng thì sợ là bạc mệnh như hoa, tính mạng đáng lo.
Nàng không quên được một đêm đó, khi Mộ Dung Huyền ôm Lãnh Lam Ca miệng đầy máu tươi, dưới long bào quần áo tàn phá chạy vào trong điện, chính mình chỉ cảm thấy một trận trời đất mù mịt, vốn tưởng rằng nương nương gặp phải ác nhân mới thân hãm bất trắc, thẳng đến sau này nhìn thấy thái tử kia nắm chặt tay nàng, vẫn thất thần lạc phách lẩm bẩm 'Xin lỗi', lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-linh-mong-vu-khuc-1-hong-nhan-thien/1908430/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.