Mấy ngày tiếp theo, Kiều Tố Loan không còn xuất hiện trong hoàng cung nữa, Tinh Như cuối cùng cũng có thời gian rảnh, tiếp tục đi trộm xuân cung đồ. Hoàng Thượng gần đây được tặng một tập xuân cung đồ có nét vẽ rất tinh tế, mặt sau còn có cơ quan, vặn vài cái, hình vẽ liền nổi lên. Tinh Như yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nó bí mật lên kế hoạch trong nhiều ngày, cuối cùng cũng trộm đồ thành công.
Chuyện này cùng mấy lần trộm sách trước khác nhau, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh điều tra, tuy rằng không nói chính xác là mình mất thứ gì, nhưng dù sao trộm cắp trong hoàng cung cũng không phải chuyện nhỏ. Một thời gian điều tra mà không thu được kết quả gì, rất nhiều cung nhân đã bị lôi ra xử phạt.
Cơ Hoài Chu cũng biết chút ít về chuyện hoàng thượng mất sách, cảm thấy chuyện này có điểm buồn cười, nhưng rất nhanh, hắn cười không nổi nữa.
Hôm đó gió rất mạnh, gió thổi gãy cả mấy cành ngô đồng, Cơ Hoài Chu ra ngoài nhìn thoáng qua, vừa tiến tới tàng cây thì có thứ gì đó trên cây rơi xuống, hắn cụp mắt nhìn, thế mà chính là tập xuân cung đồ phụ hoàng làm mất!
Tinh Như xây tổ trên cành cây này, ngày thường nó rất bá đạo, nếu người khác chiếm chỗ nó thì nó sớm đã ầm ĩ lên. Cho nên, những thứ này, chắc chắn là của Tinh Như.
Cơ Hoài Chu tái nhợt nhìn đống đồ vật dưới chân, gió càng lúc càng lớn, một ít sách khác cũng rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714804/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.