Tinh Như một mình từ Tử Vi Cung trở về Thiên Đào Viên, y ngồi dưới tàng cây, ngẩn ngơ nghĩ, tuy rằng hiện giờ y đang ở thiên giới, cuộc sống lại không khác gì trong Vô Tình Hải.
Nếu không biết điện hạ chính là Phong Uyên, y sẽ tiếp tục chờ thật lâu thật lâu, có lẽ thỉnh thoảng từ thiên giới trộm xuống nhân gian một chuyến tìm hắn, cứ thế bình lặng trôi qua một ngày lại một ngày, đến khi hôi phi yên diệt.
Trên người y có mộng chướng lưu lại từ Vô Tình Hải, thần hồn hư tổn nặng nề, đoán chừng không sống được bao lâu nữa, mà y cũng chẳng có luân hồi.
Sau khi Tinh Như phi thăng, Kiếm Ngô lệnh cho y canh giữ hoa viên, từ lúc ấy đến tận bây giờ y, chưa từng nhìn thấy bóng dáng của một quả đào nào, y không biết mình đang canh giữ cái gì ở đây.
Thời tiết trên thiên giới dường như luôn luôn tốt, Tinh Như gối tay nằm trên cánh hoa rơi nhìn bầu trời, vài đám mây lững lờ trôi, hoa vũ phiêu phiêu, lặng yên rơi xuống.
Chuyện năm đó, ngoài y ra còn ai nhớ đâu?
Tinh Như nhắm mắt lại, trong bóng tối xuất hiện vô số điểm sáng không ngừng di động, dần dần hòa vào nhau, thế giới đột nhiên yên tĩnh lại như chỉ còn mình y. Khoảnh khắc đó, Tinh Như chợt nghĩ, nếu như bây giờ y tìm Phong Uyên, nói với hắn, người cùng hắn lưu lại một đoạn tình cảm dưới hạ giới là y, sẽ thế nào?
Hắn sẽ nhớ lại quá khứ ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714792/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.