Chương trước
Chương sau
Đến nước này rồi thì cũng không cần thiết phải nhiều lời nữa. Phong Uyên Thượng Thần dù sao cũng là Phong Uyên Thượng Thần, hắn từng là người đứng đầu thiên địa, nhân gian ái tình đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là gió thổi mây trôi mà thôi.

Y từng cho rằng y và Tập Cốc trong mắt hắn không có gì khác nhau, nhưng thực tế không phải vậy, ít nhất nguyên hình của Tập Cốc so với y dễ thương hơn nhiều, may mắn còn có thể lọt vào mắt xanh của hắn. Dù bây giờ y có nói thần hồn trong Vô Tình Hải là để lại cho y, vị thượng thần có lẽ cũng chẳng chút nào động tâm.

Theo những gì Phong Uyên vừa nói, nếu ngày đó y không lấy thân tuẫn đạo, sau này hắn có biết chân tướng, có lẽ vẫn sẽ tùy ý mặc kệ y ở lại trong Vô Tình Hải. Y không muốn nghĩ như vậy về hắn, nhưng thật sự rất khó để không nghĩ vậy. Huống hồ, y vốn không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh lời mình nói, Phong Uyên lúc này chắc đang cho rằng y tiếp cận có mục đích khác, cố tình leo lên người hắn.

Tập Cốc nói đúng, hắn sẽ không nhận ra y.

Người ngoài cuộc luôn nhìn mọi chuyện rõ ràng hơn y.

"Ta hiểu." Tinh Như thu liễm tình cảm dư thừa trong mắt, nói với Phong Uyên: "Tâm hồn người sáng tỏ như nhật nguyệt, nếu sau này tiểu tiên may mắn được xuống trần gian lịch kiếp, tuyệt không quên lời dạy của Thượng Thần hôm nay."

Phong Uyên nhìn y một hồi, vô cớ hỏi y một câu: "Ngươi thật sự ái mộ ta sao?"

Tinh Như nghĩ thầm, ta mẹ nó ái mộ ngươi cái quỷ!



Tuy nhiên, y vừa nói ra lời này, sợ rằng Phong Uyên lập tức ném y đến hồ Thái Tuyền.

Y không trả lời câu hỏi, chỉ nói: "Tiểu tiên hôm nay liều lĩnh xông vào Tử Vi cung, bất quá là do tình yêu làm mờ mắt, Thượng thần chớ để trong lòng. Nghe thượng thần dạy bảo, tiểu tiên đã tỉnh ngộ rồi, ngày sau nhất định chăm chỉ tu luyện, đoạn tình tuyệt ái."

Phong Uyên nghĩ, bổn quân nói cái gì mà khiến hắn biến thành lung tung rối loạn như vậy?

Tiểu yêu thú này biểu tình thay đổi thực nhanh, Phong Uyên không rõ trong lòng là tư vị gì, hắn luôn cảm thấy hôm nay không thể dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, nhưng nếu bây giờ phạt y đến hồ Thái Huyền, chính hắn cũng phải đi một chuyến. Sau khi cân nhắc một chút, hắn nói với Tinh Như: "Tối nay bổn quân thiếu một tiểu đồng bên cạnh, ngươi tới hầu hạ đi."

Tinh Như đáp ứng, ngoan ngoãn đứng sang một bên. Phong Uyên nghi hoặc nhìn y, hắn còn tưởng rằng tiểu yêu thú này hẳn là nên xù lông tạc mao, đùng đùng tức giận mới phải, ngay sau đó, hắn lại bị chính suy nghĩ kì lạ của chính mình dọa cho ngẩn ra một chút.

Giơ tay xoa xoa thái dương, Phong Uyên nằm xuống trên giường, Tinh Như đứng ở một bên chờ hắn sai khiến, y thầm nghĩ trong lòng, tối nay vị thượng thần này nhất định sẽ không để mình được thoải mái.

Phong Uyên cũng thực sự cho y mặt mũi, sau khi nằm xuống, hắn chút chút thì khát nước, chốc chốc lại thấy di hương quá ngọt, quá nồng. Tinh Như cần mẫn làm việc, phục vụ hắn đến chu đáo cẩn thận, lăn lộn mãi đến rạng sáng, Phong Uyên mới nhắm mắt lại, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Vong Ưu Cung lần nữa khôi phục tĩnh lặng, Tinh Như đứng ở một bên, không nhìn Phong Uyên mà hướng mắt đến bình phong cách đó không xa, khổng tước trên đó cao ngạo ngẩng đầu, lông vũ xòe ra sau lưng, phía trên rơi xuống một tầng kim phấn, hoa quang rực rỡ.

Phong Uyên ngày đêm nhìn thần điểu mỹ lệ như vậy, cảm thấy y xấu xí cũng là lẽ đương nhiên.

Tinh Như cứ như vậy đứng suốt một đêm, mãi đến khi tia nắng ban mai nhẹ nhàng len lỏi vào căn phòng, Phong Uyên mới mở mắt ra, phất phất tay ý bảo y trở về.

Sau khi Tinh Như rời đi, Phong Uyên đứng dậy khỏi giường, tùy ý với một kiện áo choàng khoác lên người, đi ra ngoài cung điện, vài mảnh vỡ từ giấc mơ đêm qua hiện lên trong đầu hắn, cảnh tượng bên trong luôn không rõ ràng, tựa như có một trận mưa lớn che khuất tầm nhìn.



Tập Cốc từng nói với hắn, Tinh Như rất giỏi trong việc tạo mộng, tiểu yêu thú này đêm qua quá nửa lại không thành thật, lẽ ra sáng nay hắn không nên dễ dàng thả y đi như vậy, nên phạt y đến nhặt ngọc ở hồ Thái Huyền mới phải.

Phong Uyên đứng trước Vong Ưu Cung, nhìn ánh bình minh nơi Thiên Đào Viên phía xa, không tự chủ cười khẽ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia nhu tình mà chính hắn cũng không phát giác.

Tin tức Tinh Như sáng sớm từ Vong Ưu Cung đi ra thực nhanh chóng lan truyền trên thiên giới. Nhóm tiên quân yêu thích chuyện bát quái đã tụ thành một nhóm, bắt đầu thảo luận về mối tình tay ba này từ khi nào bắt đầu. Chẳng phải Phong Uyên Thượng Thần thiếu Tập Cốc tiên quân một món nợ tình duyên sao? Cuối cùng như thế nào mà vị tiểu tiên quân kia lại nhanh chân đoạt trước vậy? Đám tiên nhân lập tức từng nhóm từng nhóm chạy đến Thiên Đào Viên, muốn xem Tinh Như tiên quân rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Thế nhưng sau khi nhìn rồi, các vị tiên quân lại cảm thấy có chút thất vọng. Tiểu tiên quân này mặc dù lớn lên rất đẹp, nhưng y hoàn toàn không phải là hình tượng họa quốc yêu cơ trong tưởng tượng. Phong Uyên Thượng Thần rốt cuộc là nhìn trúng điểm nào của y a? Chẳng lẽ vị tiên quân này hạ dược? Nếu thật sự là vậy thì cũng quá kích thích rồi, không biết Tập Cốc tiên quân khi biết tin tức này sẽ có biểu tình thế nào a?

Khi Mộng Xu nghe được tin đồn này, sợ tới mức suýt trượt chân rơi vào sông Thiên Hà. Hắn vội vàng chạy đến Tử Vi Cung, một đường đi tìm Phong Uyên, túm lấy hắn hỏi: "Tối hôm qua, ngươi kêu người ra ngủ lại Vong Ưu Cung thật à? Chuyện gì thế này? Có phải ngươi bị ám toán không?"

Lúc này, Phong Uyên đang ngồi dưới tàng cây đọc sách, nghe Mộng Xu liên tiếp hỏi mấy câu, hắn đến một phản ứng cũng không có, mắt trước sai đều dán vào tập sách trong tay.

Mộng Xu trong lòng thầm mắng chính mình hoàng đế không vội, thái giám gấp, đẩy đẩy bả vai Phong Uyên, "Ngươi không cùng Tập Cốc giải thích một chút sao?"

Phong Uyên lật một trang sách, đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt hỏi: "Cùng hắn giải thích cái gì?"

Đối với tình hình hiện tại, Phong Uyên xác thực không cần phải giải thích bất cứ điều gì với Tập Cốc. Nhưng nếu hai người họ phát triển tình cảm trong tương lai, chuyện này rất có thể sẽ trở thành một tảng đá đè nặng trong lòng Tập Cốc. Mộng Xu xem quẻ thấy tình lộ của Phong Uyên không tốt lắm, hắn bây giờ tùy tiện như thế, sợ rằng một ngày nào đó sẽ chính tay hủy đi duyên phận mỏng manh này.

Bất quá, nếu hắn vĩnh viễn không vướng vào tình yêu, chung quy cũng là một điều may mắn.

Tuy không biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mộng Xu lại không tránh khỏi có chút giận chó đánh mèo với vị tiên quân kia.



Hắn truy hỏi: "Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phong Uyên nghiêm túc nghĩ nghĩ, vén mí mắt lên, chậm rì rì nói: "Lão hán đẩy xe? Quan Âm tọa liên? Lão thụ bàn căn?"

Nhất thời, Mộng Xu há miệng to đến mức nhét được cả nắm tay, hai mắt trợn tròn nhìn Phong Uyên, giống như là gặp quỷ.

Phong Uyên rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa, một chiếc lá từ trên cành đáp xuống, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn liền thấy trên cao còn có một cái tổ chim dang dở, không biết nghĩ đến điều gì, hắn thoạt nhìn tâm trạng không tồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.