Tống Chu nhìn Tinh Như tan biến trước mắt, hắn gọi thật lớn tên y, cố gắng thoát ra khỏi giấc mơ này, nhưng dù có làm gì thì hắn vẫn bị Tinh Như bỏ lại phía sau.
Cuồng phong từ chân trời quét tới, vô số hoa rụng lưu chuyển trong gió mạnh, ma sử Lưu Già tấu lên một khúc bi thương.
Đột nhiên có một thanh âm vang lên trong quan tài phía sau. Tống Chu vội vàng xoay người, hai tay đỡ mép quan tài, nhẹ giọng hỏi: "Ngô chủ, người trở về rồi sao?"
Gió ngừng thổi, nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục, một tia nắng vàng xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu lên chiếc quan tài trước mặt hắn.
Rất hiếm khi nhìn thấy mặt trời ở Yêu giới, dị tượng như vậy không biết đại biểu cho điều gì.
Tay cầm quan tài của Tống Chu khẽ run lên, nhưng rồi hắn lại nghĩ rằng tất cả những gì trước mắt đều là giấc mơ của mình. Hắn phải làm thế nào để thoát ra khỏi giấc mơ này? Còn Tinh Như, chính xác thì y định làm gì?
Tinh Như ra khỏi giấc mộng của Tống Chu, đi dọc theo sông Thiên Hà, hoa dương như tuyết, sôi nổi rơi xuống, y cứ như vậy đi tới Đăng Tiên Đài.
Đăng Tiên Đài sừng sững trong mây, xung quanh không có người, phía dưới mây trắng cuộn trào như sóng, mấy chục cột đá bị cự long vây quanh, uy phong lẫm lẫm.
Trên đầu y còn vương mấy đóa dương hoa, tựa hồ lốm đốm tóc bạc, từng bước một leo lên Đăng Tiên Đài, quay đầu nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714745/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.