Sau khi từ tóc Phong Uyên chui ra, con chim tròn vo lại nhảy đến trước ngực hắn, dẫm dẫm lên nó, dùng móng vuốt vàng kim kéo kéo hai cái, lại không thể kéo mở xiêm y hắn, cái đầu nhỏ có phần thất vọng mà mổ mổ, không đau chút nào, tựa như có ai cào nhẹ vào tim.
Chơi mệt rồi, con chim nhỏ nằm úp sấp trên ngực hắn ngáp một cái, bộ dạng có chút buồn ngủ, mắt nó tròn xoe nhìn chằm chằm Phong Uyên một hồi, lát sau liền thu hẹp chỉ còn khe hở, vẫn như cũ nhìn về phía Phong Uyên rồi dần dần rơi vào giấc ngủ.
Mặt trời treo lơ lửng trên cao, lá cây ngô đồng đã rụng hết, chỉ còn lại vài nhánh vắt ngang giữa không trung, gió thổi nhè nhẹ, tạo thành vài cái bóng đung đưa, phía xa xa tuyết còn sót lại chưa tan hết, nhìn qua tựa đóa sơn trà nở rộ.
Phong Uyên ngẩng đầu nhìn thật lâu, trong lòng thầm nghĩ, nếu từng ngày cứ vậy trôi qua cũng thật tốt.
Hắn khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu nó, gọi: “Của ta...”
Cái gì của ta? Những từ phía sau dường như bị kẹt lại trong cổ hắn, dù thế nào cũng không thể nói ra.
Đột nhiên, Phong Uyên cảm thấy trái tim mình như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua, máu đỏ tươi bắt đầu chảy xuống, lan ra thật xa, cho đến khi trong thiên địa chỉ còn lại một màu đỏ chói mắt.
Hắn lẳng lặng nằm đấy, tựa như sợ quấy nhiễu đến con chim đang say ngủ trên ngực mình, chậm rãi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714737/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.