Quang mang trên đỉnh đầu dần dần tiêu tán, thiên địa chìm vào bóng tối, kinh kỳ trên cột đá hạ xuống, kinh văn khắc trên đó cũng ảm đạm đi. Gió nhẹ nhàng thổi tới mang theo mùi thơm nồng nàn của cỏ Đỗ Hằng thảo cùng mùi hoa ưu đàm lành lạnh.
“Tinh Như của ta…” Phong Uyên như vậy kêu một tiếng, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, không ai đáp lại.
Hắn mất đi Tinh Như rồi.
Phong Uyên ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn ánh sáng phía xa, hắn tựa hồ bị giam cầm ở chỗ này, vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được, huyết nhục trên người sẽ thối rữa giữa năm tháng dài đằng đẵng, xương khô tan thành cát bụi, như Tinh Như của hắn, từ đây tiêu tán trong thiên địa.
Như vậy âu cũng là một chuyện may mắn.
Hắn ngồi đó thật lâu, nhớ lại năm đó ở Bắc Cương, trong lều quân sự tối tăm, Tinh Như nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, hung dữ đe dọa, nếu một ngày hắn lại không cần y nữa, y sẽ cắt lấy trái tim hắn.
Khi đó hắn yêu Tinh Như nhiều đến mức chỉ hận không thể đem y hòa vào cốt nhục mình, hắn cho rằng ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhưng, thiên ý quả nhiên là như thế, hắn không nhớ Tinh Như, hắn chung quy vẫn lại là không cần y.
Vì thế, Tinh Như của hắn cũng chính tay mình cắt đứt mối nhân quả này.
Trái tim hắn vẫn đang nhảy lên trong lồng ngực, nhưng lại như ngừng đập trong giây lát.
Chua xót trong lòng ngưng tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714732/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.