Chương trước
Chương sau
Phong Uyên thoáng giật mình, trên tay lập tức cắt ra một miệng vết thương, nhưng hắn không để ý, vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh ma quân: "Làm sao vậy?"

Ma quân mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Phong Uyên trước mặt, trong mắt thủy quang lấp lánh, phản chiếu bóng dáng của hắn, cả người như ngâm trong nước lạnh.

Tim Phong Uyên không ngừng đập mạnh, hắn ngồi xổm xuống, cầm khăn lau khô khóe mắt y, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng à?”

Ma quân không nói, hiện giờ y không nhớ rõ mình đã thấy gì trong mơ, chỉ là ngực rất khó chịu, giống như có một tảng đá lớn đè ở trên, đè đến mức y không thể thở được.

Qua một lúc lâu, cảm giác này mới chậm rãi tiêu tán, y cúi đầu nhìn chân, Phong Uyên cũng không nói nữa, chỉ im lặng ngồi cạnh.

Lá nho trên đầu xào xạc theo gió, dãy núi phía xa ẩn hiện trong sương mù. Thật lâu sau, ma quân cuối cùng cũng mở miệng, y nghi hoặc hỏi Phong Uyên: "Vì sao bổn quân không có ký ức lúc lịch kiếp?"

Y chưa từng nói lời này với Lưu Già hay những người khác, giống như nếu nói ra, y liền thấp hơn một bậc so với các ma quân trước. Nhưng Phong Uyên là người ở thiên giới, nói ra với hắn chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.



Phong Uyên nghe những lời này, không biết nên trả lời sao.

Là do hắn không tốt, là hắn làm tổn thương y, nên y không cần hắn nữa, cũng không cần những ký ức kia. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nói với ma quân: "Có lẽ do bệ hạ quá lợi hại, không cần lịch kiếp, vừa sinh ra liền trở thành ma quân."

Ma quân nửa tin nửa ngờ liếc Phong Uyên, hỏi: "Thật sao?"

Phong Uyên ừ một tiếng, muốn đưa tay lên xoa xoa đầu y, lại nhớ ra mình không có tư cách đó.

Ma quân hơi ngước lên, nhìn bầu trời xám xịt, do dự một lát, hỏi: "Tiên quân trên thiên giới có cần lịch kiếp không?"

"Có."

Ma quân hứng thú bừng bừng, truy hỏi: "Vậy ngươi cũng từng lịch kiếp sao?"

Thấy Phong Uyên gật đầu, y lại nói tiếp: "Kể ta nghe một chút đi."

Nếu Tinh Như đã chọn quên đi, Phong Uyên không muốn khiến y một lần nữa chìm vào quá khứ, hắn chỉ nói: "Thiên giới có Vong Trần lôi trận, tiên quân sau khi lịch kiếp trở về, nhất định phải chịu chín đạo Vong Trần lôi, quên đi quá khứ."

Thấy không được nghe chuyện xưa, ma quân mất hứng ồ một tiếng, rũ mắt nhìn Phong Uyên một lát, đột nhiên giơ tay muốn sờ mắt hắn, nhưng giữa đường lại dừng lại, y nghiêng đầu hỏi: "Hình như ngươi có chút buồn bã."

Phong Uyên lắc đầu, chuyển chủ đề, hắn hỏi ma y: "Ta muốn khắc một đóa hoa trên chuôi kiếm, bệ hạ thích hoa gì?"

Ma quân trong nháy mắt rơi vào phân vân, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: "Ngươi tự mình quyết định đi."



Nói xong, y nhảy xuống xích đu, vươn vai đi về phía núi giả, nửa ngày sau cũng không thấy trở về.

Mãi cho đến chạng vạng tối, Phong Uyên vẫn ngồi ở trên ghế đá khắc hoa, thuận miệng hỏi Lưu Già mới tới: “Bệ hạ đâu?”

Vị này kêu bệ hạ cũng thật thuận miệng, đôi lúc Lưu Già thậm chí có cảm giác như yêu giới đã đè lên thiên giới, nhất thống thiên hạ.

Nghe tin Phong Uyên vì bệ hạ luyện thần khí, Lưu Già thầm nghĩ giả thiết của Túc Âm có khả năng là thật. Xét thấy Phong Uyên có thể là cha của bệ hạ, mấy ngày này thái độ của nàng đối với Phong Uyên tốt lên không ít, một năm một mười mà trả lời: “Túc Âm dẫn vài mỹ nhân tới cho bệ hạ nhìn, nếu hợp mắt thì giữ lại vương cung hầu hạ."

Phong Uyên: "..."

Một lúc sau, hắn đột nhiên cười một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục khắc hoa ưu đàm lên chuôi kiếm.

Lưu Già đứng ở một bên nhìn, không hiểu sao chợt cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Nhưng một thượng thần có chỗ nào cần nàng thương hại?

- -----------------------------------------------

Trong sảnh chính ma cung, ma quân nhàm chán nhìn mấy mỹ nhân mà Túc Âm mang đến. Y không có ý định tìm yêu hậu, cũng không muốn tìm người hầu hạ, chỉ là nghe Túc Âm khoe khoang đến ba hoa chích chòe, y liền có chút hứng thú. Hơn nữa, y ở hoa viên nhìn Phong Uyên, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ, y không biết cảm giác này là xấu hay tốt, chỉ đành cách xa hắn một chút, nghiêm túc suy nghĩ.

Mấy mỹ nhân mà Túc Âm mang đến quả thực rất đẹp, nhưng trong mắt ma quân, các nàng so với những mỹ nhân trước đây cũng không có gì khác biệt.

Chỉ là nữ tử áo tím ngoài cùng bên phải có chút quen mắt.

Bỗng nhiên trong đầu y hiện lên dáng vẻ Phong Uyên ngày ấy ở Cửu U giới.

Túc Âm thấy ánh mắt y dừng lại trên người nữa tử áo tím, thận trọng hỏi: "Bệ hạ vừa mắt nàng sao?"

Nữ tử áo tím có chút ngượng ngùng cúi đầu, động tác này rất khác nữ tử yêu giới bình thường.

Ma quân nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, quả thật có chút giống Phong Uyên, nhưng trong lòng y biết rõ đó không phải hắn.

Cho nên, dùng khuôn mặt có vài phần tương tự Phong Uyên làm cử chỉ như vậy, không hiểu sao ma quâm cảm thấy có chút chán ghét. Y phất phất tay, ra hiệu Túc Âm nhanh mang mấy nàng dẫn đi, y sợ mình nhịn không được lao xuống đánh người.

Túc Âm thất vọng đáp lại, mang mấy nữ tử này xuống. Khi đến đại môn, hắn quay đầu lại nhìn ma quân đang ngồi trên đế tọa. Y chống cằm, ánh mắt có chút mờ mịt, biểu tình hiếm khi hiện chút u buồn, chợt có một ý niệm lướt qua đầu Túc Âm, hắn hít một hơi khí lạnh, bệ hạ sẽ không phải là không được đi?

Nếu ma quân có thể nghe được tiếng lòng hiện tại của hắn, đại khái là Túc Âm sẽ không còn ngày mai.

Chỉ là giờ phút này ma quân không loại có tâm tư đó, y nhìn về phía cửa cung, hai cánh cửa dần dần khép lại, ánh trăng bị ngăn lại bên ngoài, đèn lưu ly rực rỡ, ánh đèn như tuyết, mấy bức bích họa trên trần lấp lánh kim phấn, phảng phất như sao trên trời, ma quân vung tay, toàn bộ đèn vụt tắt, cả cung điện chìm vào bóng tối mênh mang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.