Cuồng phong cuốn lấy cát vàng, từ chân trời cuồn cuộn mà đến, núi non mờ ảo, như ẩn như hiện.
Một linh cảm chẳng lành mơ hồ dâng lên trong lòng Túc Âm, hắn dường như thấy được cảnh tượng sinh mệnh mình kết thúc.
Nghĩ nghĩ, ma quân lấy ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt Túc Âm, lạnh lùng nói với hắn một câu: "Cắn lấy."
“Bệ hạ bảo ta cắn cái này làm gì?” Túc Âm vừa hỏi vừa nhét khăn vào miệng.
Ma quân mặt không cảm xúc nói: "Bổn quân sợ ngươi kêu quá to."
Túc Âm trong đầu đột nhiên dâng lên nghi hoặc, hắn không hiểu ý tứ của ma quân, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn y, giống như hươu non mới sinh còn chưa rành thế sự.
Tuy nhiên, ma quân không vì vậy mà sinh ra tia thương hại nào, một quyền nhanh chóng đáp xuống mặt hắn.
Ma quân vừa đánh vừa cười lạnh, "Phụ thân là thượng thần?"
Túc Âm không nói nên lời, chỉ có thể ô ô không ngừng.
"Phụ thân?"
"Ô ô ô ——"
"Có vài phần giống nhau?"
"Ô ô ô ——"
- -------------------------------------------
Thật lâu sau, gió cát bình ổn, thiên địa khôi phục tĩnh lặng như xưa, mấy đóa hoa trắng nở rộ, núi đồi phía xa như được bao phủ một màn tuyết.
Lúc Lưu Già gặp lại Túc Âm, Túc Âm đã gần như một nửa tàn phế, hắn ngồi bên hồ Tình Tuyết với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng vù, vẻ mặt buồn bã, lệ rơi như mưa.
Thấy hắn bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714672/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.