Rời khỏi thành Canh Thủy là nhân gian, ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng bàng bạc trải khắp mặt hồ, sóng nước lấp lánh phản chiếu núi tuyết phía xa.
Trong yêu giới, khung cảnh vẫn như cũ, trên vùng đất u ám vẫn còn chút tuyết đọng chưa tan, hồ Tình Tuyết trong veo phản chiếu ánh trăng. Chỉ là, từ khi đám yêu ma nhớ lại chuyện cũ liền khóc nỉ non không ngừng.
Vừa trở lại yêu giới, Tinh Như vốn đang ghé đầu trên vai Phong Uyên ngủ say lại bị tiếng khóc kinh thiên động địa quấy nhiễu đến nhăn mày. Phong Uyên nhìn thoáng qua đám yêu ma trong rừng, bọn chúng vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết đột nhiên không thể phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng rơi lệ.
Phong Uyên ngươi cũng đủ tàn nhẫn!
Phong Uyên đi vào tẩm cung, đặt Tinh Như xuống giường. Tinh Như có chút không thoải mái mà hừ hừ hai tiếng, hai mắt mở ra một khe hở nhỏ rồi nhanh chóng đóng lại, Phong Uyên cầm lấy gối, nâng đầu y lên, đặt gối xuống phía dưới, cúi người ôn nhu hôn lên trán y, nhẹ giọng nói: "Về nhà rồi, ngủ tiếp đi."
Hắn vừa nói xong liền đứng lên định buông hai bên màn xuống, Tinh Như lại gắt gao nắm lấy góc áo hắn, Phong Uyên rũ mắt nhìn, có chút không xác định được y hiện tại đã ngủ say hay còn giả bộ ngủ.
Chỉ cần nhéo mũi y một cái liền biết rồi, Phong Uyên trong lòng cười thầm một tiếng, lại không có thật sự ra tay, hắn nói: "Ta hạ màn xuống, không có đi đâu cả."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714646/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.