Trong Vô Tình Hải, mưa tầm tã liên tục hơn mười ngày, thi thể thối rữa cùng tàn tro nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Bầu trời tối tăm, mây đen như mực, giữa không trung quanh quẩn mấy đạo lưu quang, khe nứt phong ấn tiết ra từng đợt ma khí hỗn độn hòa cùng sương mù, mãi không tiêu tán. Tiếng khóc than nối tiếp nhau vang lên suốt nhiều ngày.
Sở Tang ngồi trên đống đá vụn, ngửa đầu nhìn bầu trời u ám, mưa bụi lạnh lẽo phả vào mặt, y nâng tay lên, tùy ý lau một phen, lại cúi đầu nhìn bình nguyên toàn là máu loãng.
Y lắc lắc tay, kêu một tiếng Tinh Như, nhưng thật lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu lại thì thấy Tinh Như đã ngủ say từ bao giờ, Sở Tangg mím môi, không tiếng động cười cười, do dự một chút rồi cởi áo ngoài ra, đắp lên người Tinh Như.
Tinh Như cau mày, lẩm bẩm gì đó, trở mình tiếp tục ngủ.
Sở Tang nhảy xuống từ đống đổ nát,chân giẫm lên vũng nước, bùn đất bắn lên y phục, nhưng y không để ý lắm, chỉ cúi đầu nhìn đàn kiến bận rộn dưới chân, thần sắc có chút hoảng hốt.
Người nọ từng mong y có thể sống cuộc sống bình thường như lũ kiến này, nhưng y cố tình không để hắn được như nguyện.
Trước đây y không biết mình vì cái gì lại lãng phí nhiều thời gian như vậy ở Vô Tình Hải, rõ ràng hình phạt đã sớm kết thúc, y đáng lẽ phải rời khỏi nơi này, bắt đầu một kiếp luân hồi mới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714630/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.