Cao Ly cũng không để ý, lau mồ hôi trên trán: “Vị đồng chí này, tôi còn chưa biết tên anh.”
“Tôi tên là Bạch Kiến Sinh.” Hắn mỉm cười, giơ tay ra chỉ về một hướng: “Nhà tôi ngay cạnh đây, có chuyện gì cứ tìm tôi, đừng ngại.”
Bạch Kiến Sinh nói xong thì che bàn tay bị thương đang đau đến nhăn răng, không thèm giúp Đỗ Vân Đình làm việc nữa, đặt cái giỏ xuống đất rồi đi dọc theo bờ ruộng về nhà. Cao Ly ngó theo bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, quay đầu hỏi Đỗ Vân Đình: “Anh ta là cán bộ trong thôn à?”
Đỗ Vân Đình lắc đầu.
“Sao cách nói chuyện giống mấy ông cán bộ thôn thế nhỉ…” Cô nàng hơi buồn bực nhưng không để tâm lắm: “Nhanh đi, sáng nay phải nhặt đầy một giỏ đó, nếu không chúng ta chả có điểm lao động nào đâu.”
Ánh mặt trời như thiếu đốt, phần da tay chân lộ ra ngoài của Đỗ Vân Đình nóng rát, không cần nhìn cũng biết là bị bỏng nắng rồi. Nhặt một hồi cậu đứng lên nghỉ một lát, đột nhiên trông thấy xa xa có người đánh một chiếc xe lừa lắc lư đi vào thôn, trên xe chất đầy bao tải lớn.
Đỗ Vân Đình híp mắt nhìn.
Bọn họ vội vàng đẩy nhanh tốc độ, cũng may đã hoàn thành nhiệm vụ trước giờ cơm trưa. Nhóm thôn dân vẫn không hài lòng cho lắm với cái giỏ của bọn họ, nhưng nhìn cả đám thanh niên sống dở chết dở thì không tiện càm ràm, đành phải đưa chén bánh ngô cho bọn họ.
Mấy thanh niên trí thức bị phơi nắng sắp héo, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/969245/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.