Giấc ngủ này của Đỗ Vân Đình còn dài hơn thời gian nghỉ ngơi trước đó. Lúc cậu tỉnh lại, nghe thấy trong đầu có âm thanh tức giận đang chửi ầm lên, tuy nói là chửi nhưng thực ra không hề có câu nào thô tục, nghe còn rất lịch sự.
[… Không thể tưởng tượng nổi! Sao có thể như thế!]
[Vô liêm sỉ, quá đáng! Ỷ thế hiếp người!]
[Những người kế thừa chủ nghĩa xã hội không thể dung thứ cho sự sa đọa này…]
Túng Túng: […]
Túng Túng: [28?]
7777 nghe thấy giọng cậu, nói: [Cậu tỉnh rồi à?]
[28…] Đỗ Vân Đình xoa đầu mình, ngơ ngác hỏi, [Sao đầu tôi lại choáng thế này? Ngủ nhiều quá à?]
[Gì mà ngủ nhiều?] 7777 lại cao giọng kích động ồn ào với cậu, [Lần đầu tiên tôi gặp chuyện thế này! NPC trong thế giới nhiệm vụ mà còn có sức mạnh như vậy, cưỡng ép giữ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ở lại thế giới này… Nếu cứ làm thế thì chúng ta còn hoàn thành nhiệm vụ gì được nữa? Phá hủy cả một thế giới của cậu cmnl!]
Nó quát ầm lên, muốn nhận được chút đồng tình từ ký chủ. Nhưng Đỗ Vân Đình chỉ yếu ớt chống đầu, quay lại nằm nghiêng như bông hoa trắng nhỏ nhu nhược bị bão táp mưa sa quật ngã, [Cậu nói nhỏ một chút. Đầu tôi đau.]
7777 càng tức.
Nó không tin có ai khác còn đau đầu hơn mình… Nó đã đau ròng rã nhiều năm rồi!
Nó cãi lại: [Người đàn ông của cậu…]
Còn chưa dứt câu, cửa bỗng nhiên bị mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258871/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.