Hai mắt Cố Lê đỏ lên, yên lặng tựa đầu lên vai cậu. Chàng trai bị giữ lại, không chỉ sợ hãi mà còn khiếp hồn, đến cả Cố tổng cũng quên gọi mà chỉ biết nhỏ giọng nói: “Chân em đau…”
Cậu muốn lợi dụng điểm này để khơi lên lòng thương xót của người đàn ông kia.
Cũng không biết Cố Lê có nghe thấy không, nặng nề ngẩng đầu nhìn cậu.
“Chân nào?”
Túng Túng nuốt nước miếng, thấp giọng trả lời: “Hai chân đều…”
Tay Cố Lê nắm lấy nắm chân cậu. Quần jean rộng rãi bị kéo lên, anh nắm lấy thịt đùi mềm mại tinh tế xoa nhẹ. Da đầu Đỗ Vân Đình tê rần, không thấy xúc động mà chỉ cảm thấy mình như cá bị ướp gia vị, bây giờ đang trộn cho vừa miệng, sau đó sẽ bị ăn luôn trong nồi.
Cậu đỡ lấy cái nồi phía sau, lưng bị đau, cái chân không những không khá lên mà còn co rút dữ hơn.
Giọng 7777 còn mang theo âm mũi, [Cậu sợ cái gì.]
Đỗ Túng Túng: […]
Nói thừa, cậu nói coi tui sợ gì!
Còn không phải là do món ăn của cậu ban tặng sao?
7777: [Chính cậu yêu cầu mà.]
Đỗ Vân Đình: […]
[Không đúng,] 7777 sửa lời, [Là cậu cướp trắng của tôi mà.]
Đỗ Vân Đình nghe ra ý cười trên nỗi đau của người khác trong giọng nói của nó. Da đầu cậu sắp nổ tung, cảm giác trạng thái hiện tại của Cố tiên sinh như con sói đói bụng mấy tháng trời… Đều muốn trực tiếp nhai gọn rồi nuốt người ta vào bụng. Đỗ Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258848/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.