Lúc Lâm Hoa Hàn bước vào cửa lớp, Đỗ Vân Đình vẫn đang ngồi ở hàng thứ nhất làm đề. Tiếng anh của cậu không tốt, mấy hôm nay đang bị Cố Lê đặc biệt chú ý, mấy mẫu câu và từ vựng quan trọng được viết đầy trong cuốn sổ nhỏ, hở chút là lại kiểm tra thử. Chỉ cần một chữ không đúng thì sẽ tăng học phí, (tăng) nhanh hơn cả cho vay nặng lãi.
Làm Đỗ Túng Túng hai hôm nay môi miệng ửng hồng thấy rõ, bị hôn tới nỗi đỏ thắm, lúc đi đường còn có người hỏi cậu dùng son môi màu gì, có phải màu trai thẳng* không.
(*Nguyên văn là 斩男色/ý là màu son có thể khiến chiếm được cảm tình của mọi trai thẳng.)
Đỗ Vân Đình không hiểu màu trai thẳng là gì, nhưng nghe không quá êm tai. Cậu thẳng thừng trả lời em gái vừa đuổi theo mình: “Hôn đó.”
“…”
Người qua đường sửng sốt, bị câu nói này của cậu làm đỏ mặt, đành dừng chân.
Dù sao cũng không phải người quen, Đỗ Vân Đình to gan hẳn, lắc lắc cánh tay của Cố tiên sinh bên cạnh thể hiện tình cảm, “Ảnh hôn.”
Miệng người qua đường há hốc ra, nhìn hai người một lúc lâu không kịp phản ứng.
Vào trường lại bị hỏi màu môi, Đỗ Túng Túng không dám trả lời thẳng thừng như thế nữa, bèn đổi cách, “Là do học tập.”
Không chờ người ta hỏi lại, ánh mắt cậu đã nhìn ra phía xa, thở dài yếu ớt: “Học tập là sản phẩm chăm sóc da tốt nhất. Không chỉ chăm sóc bên ngoài mà còn bảo vệ tâm hồn cậu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258836/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.