Cậu biết chắc chắn Cố tiên sinh đã nhận ra rồi, nhưng lại thấy hơi ngạc nhiên vì hắn lại đọc những thứ như diễn đàn.
Ngón tay cắt dũa gọn gàng của Cố Lê vuốt lên màn hình, chậm rãi bấm vào mấy bài khác cho cậu xem… Đúng là bảy bài. Bắt đầu từ những cánh rừng đang cháy, mỗi góc khuất của ngôi trường đều không hề bỏ sót, những gì viết trong bài cũng không trực tiếp mà lại ẩn chứa một loại dục vọng như có như không, đốt thẳng vào lòng người như lửa thiêu.
Hắn vòng cà vạt rồi từ từ thắt lại, trong giọng nói có ý cười.
“Sao lại biết?”
Đỗ Vân Đình run rẩy một cái, quả quyết chủ động nhận sai, chỉ là hai tay đang bị trói lại, thật sự rất ảnh hưởng đến việc phát huy của cậu. Cậu chỉ có thể rũ hàng mi dài, mềm giọng gọi một tiếng “anh Lê”.
Cố Lê không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn cậu.
“Muốn chơi như vậy?”
“… Không,” Đỗ Vân Đình kẹp chặt chân, oan ức trả lời, “Em muốn học tập.”
“Thật không?”
“Vâng,” Tóc tai sau gáy sắp dựng ngược lên cả rồi, Đỗ Túng Túng khó khăn thốt từng chữ một, “Em yêu học tập… Học tập làm em vui…”
“Vậy thì học thuộc lòng đi,” Một cuốn sách giáo khoa mỏng được ném tới, giọng Cố Lê không nhanh không chậm, rất bình thản, “Sai một chữ thì tăng học phí.”
“…”
Móa ơi, có phải cậu đã thêm thuộc tính kỳ quái gì đó cho Cố tiên sinh rồi không?
Cánh tay Cố Lê chống trên mặt bàn, yên lặng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258834/chuong-90.html